Chương 39

Giang Ý Phỉ ngồi trước máy tính, tay đặt trên bàn phím, như thế nào đều không có biện pháp tiếp tục làm việc. Trương Lị cùng Lý Lộ thảo luận, mọi âm thanh liền rơi vào tai cô, làm cô không thể tập trung làm việc khác.

Lại là về Lộ Diên.

Trương Lị cùng Lý Lộ, không chỉ đang bàn về Lộ Diên, còn nói một ít bát quái về một số minh tinh.

Lý Lộ biết rất nhiều nội tình, chân tướng của giới minh tinh, những cái đó so với tin tức của Lộ Diên thú vị hơn nhiều. Nhưng cô như bị dính lời nguyền, vừa nghe đến tên Lộ Diên, cô liền bắt đầu thất thần.

“Lộ Lộ tỷ, chị không phải nói tam thiếu không cho truyền thông đăng tin tức hắn sao, như thế nào hiện tại ba ngày nay đều là tin tức liên quan đến Lộ tam thiếu?”

Lý Lộ buông tay, “Tôi sao biết được chứ? Tôi chỉ biết, tạp chí xã chúng ta không có lá gan chụp Lộ Diên.”

Lý Lộ trong lòng cũng đầy nghi hoặc, nếu tam thiếu không muốn để tạp chí khác đăng tin tức về mình. Hay trong việc này có ẩn tình gì đây?

Trương Lị đẩy đẩy Lý Lộ, “Ai, chị thử phân tích xem.”

Lý Lộ vừa nghe, liền phát hiện một số đồng nghiệp cũng đang hướng ánh mắt tò mò đến, cô thật thấy bất đắc dĩ a.

Lý Lộ thở dài một hơi, “Tôi phân tích không chuẩn, các người lại cười tôi nữa.”

“Ai nha, Lộ tỷ, cô liền tùy tiện nói đi.”

Lý Lộ cũng húng thú bừng bừng, “Được, tôi cảm thấy loại người như Lộ tam thiếu, nhất định là đã cùng các tạp chí khác đánh tiếng qua. Hiện giờ hắn bị chụp, hẳn là chính tam thiếu đã ngầm đồng ý. Tuy không nói là cố ý, nhưng khẳng định là không phản đối. Hắn làm như vậy, đại khái sẽ không muốn cùng vị kia Giang tiểu thư liên hôn, nhưng hắn không dám trực tiếp từ hôn, nên liền làm như vậy ám chỉ.”

“Vì cái gì không muốn liên hôn, Giang gia cũng không tồi a!”

“Ai biết được, nói không chừng tam thiếu đã ngầm có chân ái,”

Giang Ý Phỉ xoa cái trán, cưỡng bách chính mình không được chú ý đến chuyện này nữa, đem tinh lực đặt toàn bộ vào công việc. Nhưng cô thế nào cũng không tập trung được, thậm chí muốn đi xem tạp chí kia, xem bọn họ viết cái gì, thậm chí còn hy vọng Lý Lộ tiếp tục suy đoán.

Cô nghẹn một ngày, đến giờ tan tầm, cô mới nhẹ nhõm thả lỏng cơ thể.

Nhưng mà lúc này đây, cô đang đi đến trạm xe, như là số mệnh an bài, đi ngang qua sạp báo, nhìn thấy bài báo về Lộ Diên được đặt ở vị trí bắt mắt nhất. Cô kìm chế không nổi mà mua quyển tạp chí ấy.

Nhà báo viết tin tức cũng thật ác.

Nội dung, Giang tiểu thư coi trọng bề ngoài của Lộ Diên, cố ý muốn liên hôn với hắn, khiến Lộ Diên bất đắc dĩ tiếp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng vì vậy mà trong lòng hắn khó chịu, muốn làm Giang tiểu thư khó chịu nên cố ý dây dư cùng nữ minh tinh khác. Sau đó ở phần cuối, lại tỏ vẻ Lộ Diên chỉ cùng vị minh tinh kia ăn bữa cơm, không có động tác thân mật gì, đại khái là cùng bàn hữu ăn cơm, để mọi người không cần suy đoán lung tung.

Xem xong, Giang Ý Phỉ lại một lần nữa đem tạp chí ném vào thùng rác.

Sau đó cô ngạc nhiên nhìn động tác vừa rồi của chính mình, có chút khó tin, cũng có chút kinh ngạc.

Là bắt đầu từ khi nào, cô tùy ý ném đồ vật đi, nhìn đến chai nước rỗng, cũng không còn xúc động nhặt lên nữa?

Là Lộ Diên.

“Không cần nhặt đồ vứt đi nữa!” Lộ Diên đứng chắn trước mặt cô, “Trừ phi cô muốn vĩnh viễn trở thành người như vậy.”

Khi đó cô không hiểu lời nói này của hắn có ý tứ gì.

Lộ Diên phi thường trịnh trọng nhìn cô, “Cô sẽ hình thành thói quen, mặc kệ về sau khi tìm được công việ tốt, cô sẽ có thói quen nhìn đến chai nước rỗng sẽ muốn nhặt về, nhìn đến giấy vụn liền muốn bán lấy tiền. Khi đó cô như thế nào về nhà? Ngồi xe buýt hay tàu điện ngầm? Người qua đường sẽ đối đãi với cô ra sao? Đồng nghiệp nhìn cô như thế nào?”

Đầu Giang Ý Phỉ như bị người ta gõ một côn.

Khi đó, cô mới phát hiện, nguyên lai một số bạn học đã ở sau lưng khinh thường cô, cô không sợ bị khinh thường, cô sợ chính là giống như Lộ Diên nói. Dần dần trở thành thói quen, nhìn thấy có thể bán lấy tiền, cô liền không đi nổi.

Cô thật sự muốn mình trở thành người như vậy sao? Hiển nhiên, cô không muốn điều đó.

Cô sửa dần thói quen của mình, rốt cuộc cũng có hiệu quả.

Nhưng tất cả là công lao của Lộ Diên.

Giang Ý Phỉ bất tri bất giác phát hiện, cô cho rằng mình đã làm tốt công tác chuẩn bị, tùy thời có thể rời bỏ Lộ Diên mà đi. Nhưng dễ vậy sao?

Cô nhắm mắt lại, người khác thường nói là vô pháp rời đi, có lẽ là thực sự.

Cô không muốn, cô không muốn mình trở thành như vậy, không cần.

Tựa như mẹ cô, cô không cần trở thành người như vậy. Ly hôn nháo đến khó coi, chồng nɠɵạı ŧìиɧ cũng không muốn ly hôn, dùng con cái để níu kéo. Cuối cùng chồng muốn ly hôn, muốn bỏ bà, bị mọi người xem thường, bị mọi người khinh miệt.

Cô không cần, không cần đâu.

Cô có gì để dựa vào? Cho dù Lộ Diên có toàn tâm toàn ý đối đãi cô, thì như thế nào chứ? Hôn nhân dựa vào tình yêu, càng dễ dàng rách nát, huống chi cô cũng không nhất định cùng hắn ở bên nhau. Nếu có thể đi nữa, tương lai xuất hiện bất cứ chuyện gì, cô cũng không có biện pháp cùng hắn đối kháng, hắn có gia thế, có tiền, có năng lực, có nhân mạch, cô thì có gì chứ?

Cho nên, kịp thời bứt ra đối với mọi người đều tốt.

Giang Ý Phỉ cắn môi, trong lòng dần kiên định.