Tỉnh Y Hàm nhận được điện thoại của Diệp Thận Hành, trong lòng cô liền lộp bộp. Cô cùng Diệp Thận Hành khi chia tay nháo đến khó coi, không thể phủ nhận đây là cuộc tình đầu tiên và thất bại nhất của mình.
Tỉnh Y Hàm cầm điện thoại, nửa ngày chưa phục hồi được tinh thần.
Mạc Nhã Hân ôm vài phần văn kiện đi qua, đứng trước mặt Tỉnh Y Hàm, đánh giá cô vài giây, mới duỗi tay vẫy vẫy trước mắt Tỉnh Y Hàm.
“Thư kí trưởng, hoàn hồn.”
Tỉnh Y Hàm nhìn đến Mạc Nhã Hân, một trận bất đắc dĩ.
Mạc Nhã Hân buông văn kiện xuống, cười xấu xa, “Vừa rồi nghĩ đến nhập thần như vậy, là đang suy nghĩ về ai?”
“Không ai cả.”
Mạc Nhã Hân bĩu môi, “Ai, chính là không muốn nói cho tôi biết nha.”
“Còn không quay về tiếp tục làm việc đi!”
“Tuận lệnh.”
Tỉnh Y Hàm nhìn nhìn văn kiện trong tay, kiểm tra lại thông tin, xác định không thành vấn đề mới cầm tiến vào văn phòng, nhờ Lộ Diên ký tên.
Lộ Diên ký xong, phát hiện Tỉnh Y Hàm vẫn chưa rời đi, anh nhướng mày.
“Tôi muốn xin nghỉ ra ngoài một chút.” Tỉnh Y Hàm hít sâu một hơi.
“Hiện tại?” Lộ Diên nhìn xuống đồng hồ, “Có chuyện gì sao?”
“Không có.” Tỉnh Y Hàm trầm mặc vài giây, “Là việc tư.”
“Đi đi!”
Tỉnh Y Hàm thở nhẹ nhõm một hơi, “Cảm ơn Lộ tổng.”
Tỉnh Y Hàm cùng Diệp Thận Hành hẹn gặp ở cách công ty không xa. Cô nhờ xử lý việc tư, nên không thể lãng phí thời gian làm việc. Nếu không phải tò mò Diệp Thận Hành tìm mình làm gì, cô sẽ đại khái không muốn cùng hắn gặp mặt.
Tồn tại của Diệp Thận Hành, luôn nhắc nhở cô rằng tình yêu của mình có bao nhiêu thất bại.
Tỉnh Y Hàm đi đến quán cà phê, Diệp Thận Hành đã tới rồi.
Tỉnh Y Hàm ngồi vào đối diện Diệp Thận Hành, không gọi cà phê, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Diệp Thận Hành cười cười, “Tôi còn cho rằng cô cùng những người khác bất đồng, nguyên lai các người cùng giống nhau thôi. Giống nhau là đều sẽ dùng thế lực đi áp bách ta, một người phổ thông bình thường.
Tỉnh Y Hàm cau mày, “Đây là có ý gì?”
“Tỉnh Y Hàm, tôi cho rằng cô ít nhất dám làm dám chịu.”
Tỉnh Y Hàm một trận bất đắc dĩ, ngay sau đó lại cảm thấy buồn cười. Ở đoạn tình cảm này, cô mới là người bị hại, dựa vào cái gì hắn có thể dùng ngữ khí này nói với cô? Chẳng lẽ do cô quá tốt tính, không so đo sao?
“Diệp Thận Hành, anh có việc gì thì nói nhanh lên, tôi xin nghỉ để ra ngoài. Tôi rất bận, còn có nhiều việc chờ tôi xử lý.”
Diệp Thận Hành lộ ra nụ cười châm chọc, “Cô hà tất cố ý châm chọc tôi?”
“Anh đến tột cùng là đang nói cái gì?”
“Ở trước mặt tôi nói cô có nhiều việc cần xử lý, chẳng lẽ không phải cố ý châm chọc tôi hiện tại chỉ có thể nhàn rỗi ở nhà, công việc gì cũng đều không có?’
“Anh.. từ chức?”
Diệp Thận Hành châm chọc, “Cô cho đến bây giờ, còn giả tạo gì nữa?”
“Tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì, nếu anh cứ tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ nữa. Tôi cảm thấy chúng ta cũng không nên cùng nhau nói chuyện.”
“Tôi bị công ty sa thải, hiện tại không có công việc, cô hiện tại nghe hiểu chưa?”
“Anh bị công ty sa thải, đó là bởi vì anh gây ra sai lầm trong công việc. Nếu anh làm tốt, anh có thể đối chất đòi công đạo, ngầm giải quyết hoặc đi kiện đều có thể. Nhưng anh lại đi tìm tôi, là có ý gì?”
Diệp Thận Hành lúc này mới có vài phần nghi hoặc, “Cho nên cô thực không biết chuyện này?”
“Tôi tại sao phải biết?’
Diệp Thận Hành nở nụ cười, “Tôi đây cũng chúc mừng cô mi lực vô hạn, cô không cần mở miệng, Lộ tổng liền vì cô bênh vực kẻ yếu.”
“Chuyện này có quan hệ gì với Lộ tổng?”
“Tôi đã hỏi thăm qua, tôi cùng Giai Giai sở dĩ đều bị sa thải, chính là Lộ tổng trước mặt tổng giám đốc tôi nói gì đó. Nếu không phải vì cô, hắn sẽ cô ý lắm miệng nói những lời đó sao?”
Tỉnh Y Hàm ngây ngốc, Lộ Diên bởi vì chuyện của cô, nên mới làm khó Diệp Thận Hành cùng Hướng Giai Giai? Thực khó tin mà.
“Chuyện khi nào?’
Diệp Thận Hành nói cụ thể thời gian.
Tỉnh Y Hàm càng thêm nghi hoặc, lúc ấy, cô còn chưa tiếp hận vị trí của Hạ Hàn. Càng chưa cùng Lộ Diên có bất cứ giao thoa nào. Hắn vì sao phải bênh vực cô?
Đối mặt với lời trách cứ của Diệp Thận Hành, Tỉnh Y Hàm thẳng sống lưng, “Anh cùng Hướng Giai Giai xác thực là đạo đức không tốt, các ngươi cũng là đã phá hoại bầu không khí làm việc tốt đẹp của mọi người, Lộ tổng nói cũng không sai. Đến nỗi Tổng giám đốc của các người lựa chọn ra sao, đó là chuyện của hắn, cùng tôi không có quan hệ.”
Diệp Thận Hành nghiến răng nghiến lợi, “Tốt tốt tốt, sở dĩ tôi còn đối với cô có vài phần áy náy. Hiện tại ta cũng không cần cảm thấy đối với cô có bất cứ thua thiệc gì."
Trong mắt Diệp Thận Hành, Lộ Diên làm như vậy, nhất định có liên quan đến Tỉnh Y Hàm. Cô không chủ động yêu cầu, cũng sẽ ám chỉ một vài điều, nếu không Lộ Diên sẽ không nhàm chán đến nỗi quan tâm mấy chuyện nhỏ như này.
Tỉnh Y Hàm trầm mặt trong chốc lát, nhìn Diệp Thận Hành, “Anh ấy náy cùng thua thiệt đáng giá sao?”
Diệp Thận Hành bị hỏi trực tiếp liền ngây ngẩn cả người.
“Có hay không, đối với tôi có bất cứ ảnh hưởng gì sao?” Tỉnh Y Hàm cười cười.
“Cũng phải cảm ơn anh, để cho một chút cảm tình còn xót lại đã không còn nữa.”
….
Tỉnh Y Hàm trở lại Hoàn Quang, lại đối với lời nói của Diệp Thận Hành thật kỳ quái. Lấy hiểu biết của cô về Lộ Diên, hắn sẽ không phải loại người nhàm chán, vậy tại sao hắn làm như vậy?
Cô thậm chí suy đoán chẳng lẽ gia gia đã biết cái gì, vì thế nhờ Lộ Diên ra tay?
Tỉnh Y Hàm cũng không rõ, vì thế dứt khoát quyết định tìm Lộ Diên, trực tiếp hỏi rõ ràng. Miễn cho bản thân luôn miên mang suy nghĩ, cũng vĩnh viễn không nghĩ ra đáp án.
Tỉnh Y Hàm đi vào văn phòng Lộ Diên.
“Lộ tổng, tôi có thể hỏi ngài vài việc riêng không?
Lộ Diên ngẩn đầu nhìn cô, “Hiện tại có thể.”
Hắn dễ nói chuyện như thế, làm Tỉnh Y Hàm càng cảm tháy áy náy. Bên ngoài đồn đãi đã ảnh hưởng quá sâu, cho rằng hắn máu lạnh vô tình, thực tế hắn thực tốt và thân sĩ.
“Lộ tổng, bạn trai cũ của tôi bị công ty sa thải.”
Lộ Diên trực tiếp thừa nhận, “Là tôi làm.”
Tỉnh Y Hàm mở to hai mắt, “Vì… vì cái gì?”
Lộ Diên không để bụng, “Duyên phận.”
“A…?”
“Tôi cùng công ty bạn trai cũ cô nói chuyện hợp tác, vừa lúc ở quán cà phê liền nghe được câu chuyện của hai người, thực xin lỗi, đã vô ý nghe được. Nguyên lai thời buổi này, người lén nɠɵạı ŧìиɧ có thể đường hoàng như vậy. Cho nên tôi đã cùng tổng giám đốc của hắn nói hai câu. Rốt cuộc người Hoàn Quang chúng ta đi ra ngoài, như thế nào có thể tùy ý để người ta khi dễ?”
“Bởi vì vậy sao?”
Lộ Diên lắc đầu, “Ngày đó tôi đi bàn việc, ngẫu nhiên dừng xe ở quán cà phê nghe điện thoại, tình huống như thế tình cờ gặp cô. Chẳng lẽ đây không gọi là duyên phận?”
Tỉnh Y Hàm không nói nên lời, cái lý do này thực quá sức tưởng tượng.
Lộ Diên cau mày, “Tôi có thể hỏi một chút, cô là tới đây hỏi tôi với thái độ cảm kích hay bất mãn?”
“Có khác nhau sao?”
“Biểu đạt cảm kích thì không cần, còn nếu bất mãn thì lại càng không cần.”
Tỉnh Y Hàm bật cười một tiếng, “Đã không có bất mãn, cũng không cảm kích. Nhưng thực có chút bất ngờ cùng hâm mộ với người được Lộ tồng yêu.”
“Ân?”
“Ngài đối với nhân viên của mình thực bênh vực, đối với người thích kia càng không phải được sủng lên trời?”
Lộ Diên ánh mắt hơi ảm đạm.
Tỉnh Y Hàm cho rằng chuyện này đã hạ màn, nhưng vào buổi chiều trước cửa công ty nháo ồn ào. Nguyên lai là Hướng Giai Giai tự mình chạy tới.
Hướng Giai Giai tự nhiên là đến tìm Tỉnh Y Hàm, nhưng lại không đựơc vào bên trong. Cho nên cô ta liền cùng bảo vệ tranh chấp không thôi, còn đưa bảo an đến.
Hướng Giai Giai thái độ so với Diệp Thận Hành kịch liệt hơn nhiều. Đem Tỉnh Y Hàm mắng từ đầu tới đuôi. Đại khái nói Tỉnh Y Hàm khinh thường Diệp Thận Hành, khi hắn cùng người khác bên nhau lại không phục, lợi dụng thủ đoạn làm hai người bị sa thải.
Tỉnh Y Hàm không có tự mình xử lý chuyện này, bởi vì công ty đã an bài bảo an đến xử lý. Chuyện này làm cho cô có chút bất đắc dĩ.
Tỉnh Y Hàm quyết định mời Lộ Diên ăn cơm, hắn không có cự tuyệt.
Tỉnh Y Hàm mời khách ở nơi phi thường xa hoa, một bữa cơm có giá bằng vài tháng tiền lương của người khác, chính là như vật tùy hứng.
Tỉnh Y Hàm muốn mời Lộ Diên đi ăn cơm nhiều lần, lúc cô ở quán bar uống rượu, là hắn đưa cô đến khách sạn, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng. Tuy rằng Lộ Diên chỉ nói hai câu với lão tổng bên kia, còn quyết định khai trừ là của công ty họ. Người bình thường gặp chuyện như vậy cũng sẽ không nhúng tay vào, hắn có thể vì cô mà lên tiếng, đều là nhân tình.
Lộ Diên rõ ràng biết được tâm tư của Tỉnh Y Hàm, hắn nể tình ăn không ít.
Ăn cơm xong, Lộ Diên nghiêm túc nhìn Tỉnh Y Hàm, “Chuyện này hết thảy không phải cô sai.”
“Cái gì?”
Lộ Diên lắc đầu.
Cô từ đầu đến cuối đều chưa từng làm điều gì sai cả, tất cả là tai bay vạ gió, Lộ Diên không có cách nào phủ nhận nó không liên quan đến anh.