“Tôi không chỉ dối trá, tính cách còn đặt biệt keo kiệt, anh không phải sớm đã biết sao? Chúng ta căn bản không phải là người cùng một thế giới, tôi rõ ràng, anh cũng rõ ràng, hà tất lại dây dưa không bỏ?”
Lộ Diên ngón tay ở khóe miệng cô khoa tay múa chân, cô quay đầu đi không nhìn hắn.
“Tôi liền muốn nhìn cô loại người không cùng thế giới với tôi giãy giụa. Không biết như thế nào há? Chắc thú vị lắm đây.”
“Lộ Diên!”
Giang Ý Phỉ muốn vươn chân đá hắn, giật giật mới phát hiện, hai chân sớm đã bị hắn giam cầm, “Bộ dáng giãy giụa của cô bây giờ so với cách lấy lòng dối kia còn làm tôi cảm thấy thoải mái hơn. Cô có phải hay không cũng biết, cho nên lúc này dứt khoát lấy giương mặt này lấy lòng tôi?”
“Lộ Diên!”
Lộ Diên cười cười, “Tôi thích cô kêu tên tôi.”
Giang Ý Phỉ tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng.
Lộ Diên ánh mắt cực nóng mà trực tiếp, giống như đang lâm vào tìиɧ ɖu͙© biếи ŧɦái.
Giang Ý Phỉ nhắm mắt lại.
Lộ Diên xem cô nửa ngày, “Cô nói cũng đúng, tôi muốn thật cùng người khác ở bên nhau, cô cũng chỉ có thể rời đi, cho nên từ đây đến đố còn một đoạn thời gian nữa, cô biểu hiện ngoan ngoãn một chút đi, chúng ta cùng nhau lưu lại một ấn tượng tốt đẹp?”
Giang Ý Phỉ lúc này mới mở hai mắt xem hắn, khóe môi hắn tươi cười nhìn gương mặt khó hiểu của cô.
Hắn rốt cuộc thừa nhận, thừa nhận Lộ gia cùng Giang gia liên hôn, hắn hứa sẽ buông tha cô.
Chính là cô cũng không có cảm giác vui sướиɠ, cũng không có khổ sở. Cô cũng không cách nào hình dung cảm giác bây giờ của mình là gì.
Chờ cô phản ứng, áo ngủ trên nười cô đã bị cởi xuống, cô vừa định giãy giụa, nhưng đối mặt với ánh mắt hắn, cô liền thỏa hiệp.
“Tắt đèn đi.” Cô yễu cầu.
Công tắc đèn nguyên bản là ở gần cửa, hắn đã cho người đến trực tiếp thay đổi gần mép giường, duỗi tay là có thể tắt.
Ngoài cửa sổ sắc trời chưa tối, mặt trời đỏ rực đang lặn dần, tiếng ái muội vang lên lặp lại vờn quanh căn phòng.
Giang Ý Phỉ cảm thấy chính mình quên mất cái gì, nhưng chốc lại không nghĩ ra.
Cô vươn đôi tay, ôm lấy cổ hắn, có một loại mặc kệ xúc động, dù sao cũng không còn bao lâu. Phải rời đi, vì thế có thể cho hắn vừa lòng, cũng làm chính mình nhẹ nhàng.
Lộ Diên nhìn về phía người trên giường, hiện tại là nửa đêm, toàn bộ thành phố đều giống như ngủ say, bên ngoài trời tối đen, bên trong phòng cũng là bóng đêm đen nhánh, đôi mắt hắn dần thích ứng với bóng đêm.
Tựa như Lộ Diên giờ phút này, nếu không phải biết trên giường có một người nằm, hắn đại khái như thế nào đều không thể tượng tượng trên giường lúc này còn một người nữa.
Tựa như hắn trước sau không nghĩ thông suốt, hắn như thế nào liền cùng nữ nhân này dây dưa, còn dây dưa đến chết không ngừng.
Nga, có lẽ nên đổi một cách nói khác, là hắn đơn phương không chết không ngừng.
Giang Ý Phỉ là đang muốn tránh, muốn rời đi, muốn kết thúc mối quan hệ này. Cô ấy đã muốn dứt khoát, quyết đóa lưu loát lấy dao sắc chặt dứt sợi dây rối này. Từ đây tách ra, lại không muốn gặp lại.
Lộ Diên cuối đầu, tay cầm bật lửa, một bên nhìn người trên giường kia, một bên hút thuốc.
Tin tưởng vận mệnh sao?
Giờ khác này Lộ Diên tin tưởng, này nhất định là vận mệnh trừng phạt, cho nên hắn gặp Giang Ý Phỉ, cho nên cô đối với hắn mang thái độ thù địch, tất cả điều này là trừng phạt đối với hắn.
Trốn không thoát đâu.
Lộ Diên khóe miệng hướng lên phía trước không rõ cười nhẹ, liền trừng phạt hắn đều chịu, nếu còn không qua được người này, kia không phải thật là lỗ sạch vốn?
Hắn trước nay đều không làm chuyện lỗ vốn.
….