Chương 2: Giang Ý Lam

Giang Ý Phỉ không yên đuổi về hướng bệnh viện, khi lên xe taxi, cô sắc mặt trắng bệt, hốc mắt ửng đỏ, khiến tài xế giật nảy mình. Biết cô đi bệnh viện, mẹ bị đưa vào phòng cấp cứu thì dùng tốc độ nhanh nhất đưa cô đến bệnh viện, thậm chí tiền xe còn không lấy, để cô chạy nhanh vào bệnh viện.

Giang Ý Phỉ cũng không suy nghĩ nhiều, tài xế taxi nghe được cô nói không có ba, hai mẹ con nương tựa nhau mà sống, hiện giờ mẹ đang cấp cứu, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô. Tài xế không khỏi nhớ tới con gái chính mình, cũng giống như vậy tuổi tác, con gái của mình thì sống hạnh phúc tốt đẹp, vì thế ông sinh ra vài phần đồng tình.

Bệnh viện vĩnh viễn là nơi đông kín người, cô chạy xuyên qua dòng người, quẹo trái rẻ phải, tiến vào một khu vực đặc biệt. Nhìn bề ngoài thì không có gì khác nhau, nhưng khi người nào vào nơi đây, đại khái đều mắng một câu giai cấp xã hội. cho dù bên dưới chật kín người, nhân viên y tế thiếu nghiêm trọng, thì ở tại nơi này, vĩnh viễn đều hưởng đãi ngộ tốt nhất, được phục vụ khám chữa bệnh nhanh nhất.

Cô không lên bằng thang máy, một hơi chạy thẳng đến tầng cao nhất, đẩy cửa vào khu VIP, hai chân cô không ngừng run rẩy, nước mắt ào ào chảy ra.

Nếu mẹ thật sự xảy ra chuyện, cô thật sự không biết chính mình phải làm sao bây giờ.

Cô máy móc hoảng hốt đi đến cửa phòng cấp cứu, cánh cửa đóng chặt, thế nhưng làm cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô thật sự sợ hãi, tới bệnh viện rồi sau, bác sĩ sẽ nói cho cô một tin tức bất hạnh.

Cô một tay chống lên tường, hô hấp thật mạnh vài phút, lúc này mới phát hiện, nguyên lai còn có một người ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu.

Cô đi đến nhìn người kia, trong chớp nhoáng nhớ tới cái gì, mẹ tuy rằng bệnh tình nghiêm trọng, nhưng gần đây vẫn luôn ổn định, vì sao hôm nay đột nhiên bị đưa vào phòng cấp cứu chứ?

Cô sắc mặt nặng nề đi đến trước mặt Giang Ý Lam, các cô tuy nói là chị em cùng cha cùng mẹ, nhưng năm đó cha mẹ ly hôn, Giang Ý Lam lựa chọn đi theo cha rời đi, từ đó hai chị em cô đường ai nấy đi, nhiều năm không gặp, cũng không có nhớ gì đến tình cảm chị em.

“Cô đã cùng mẹ nói cái gì?” Giang Ý Phỉ cắn môi, giờ đây chỉ còn chị em trên danh nghĩa

“Tôi có thể nói cái gì? Chính thân thể bà ta không tốt, chẳng lẽ cô nghĩ tôi làm gì bà ấy sao?” Giang Ý Lam nguyên bản còn sợ cùng áy náy, nhưng khi nghe Giang Ý Phỉ nói vậy cũng chỉ dư lại bực bội cùng chán ghét.

“ Tôn a di đâu?” Đó là người cô mời đến chiếu cố Lâm Thu Yến a di, theo lý mà nói hẳn là vẫn luôn chăm sóc Lâm Thu Yến, hiện giờ Lâm Thu Yến bị đưa vào phòng cấp cứu, lại không nhìn thấy Tôn a di đâu, điều này hiển nhiên không bình thường.

“Tôi kêu bà ta ra ngoài mua đồ ăn, tôi đói bụng”

“Cô đem Tôn a di đến nơi khác, đến tột cùng là ngươi muốn làm cái gì?” Giang Ý Phỉ toàn thân phát run, cô chỉ vào phòng cấp cứu,

“ Hiện giờ ở nơi đó là người đã sinh ra ngươi là mẹ của ngươi, từ nhỏ ngươi được mẹ thiên vị, ngươi ra đi vứt bỏ bà ấy không nói, hiện giờ còn muốn tới tra tấn bà ấy, tâm ngươi rốt cược đi đâu rồi?”

“ Thiên vị ta? Ngươi nói thật dễ nghe, cha mẹ ai mà không thiên vị ngươi? Còn có, ngươi đừng nói khó nghe như vậy, cái gì nói ta vứt bỏ bà ấy, là bà ấy cùng ba ba ly hôn, chúng ta một người đi theo ba, một người theo mẹ.”

Giang Ý Phỉ nhắm mắt lại, cha mẹ thương ai, hiện tại tựa hồ đã không cần thảo luận. Trước kia từng là một gia đình hạnh phúc, cô so với Giang Ý Lam lớn hơn 5 tuổi, mẹ thường nói phải luôn nhường nhịn Giang Ý Lam. Hai chị e khi ở nhà, nấu cơm, rửa chén, dọn dẹp nhà cửa vĩnh viễn chỉ có một mình Giang Ý Phỉ cô.

Cô hít sâu một hơi “Vậy cuối cùng ngươi cùng mẹ nói gì?”

Giang Ý Lam nội tâm áy náy đã không còn sót lại chút gì, cô ta đứng lên, đứng trước mặt Giang Ý Phỉ, cô ta trương gương mặt hơi béo, bởi vì ác ý tươi cười trở nên vặn vẹo, “ ngươi thật sự muốn biết không?”

“Ngươi nói đi”

“Ta là một hảo muội muội, ta không nói là cho ngươi mặt mũi, là không nghĩ để cho ngươi gánh vát tội danh làm tức chết mẹ ruột, ngươi như thế nào liền không biết điều như vậy.” Giang Ý Lam xoa bóp mặt cô, có xúc động hung hăn niết mạnh, tựa như khi còn nhỏ cố ý xúi nàng không nghe lời, công khái cấp cho cô một bạt tai như vậy, cái loại này thật sản khoái,

“Mẹ chính là bị ngươi làm cho lên máu phải vào cấp cứu.”