Chương 1: Khởi đầu

Thời tiết mưa dầm kéo dài, toàn bộ thành phố bao phủ trong mưa phùn mông lung, phản phất như một tầng vải mỏng, không thấy rõ hình dáng. Trong mưa mang đến khí lạnh, ám chỉ mùa đông sắp đến, nhϊếp ảnh chính lão Ngô ngồi trước máy tính xoa xoa cánh tay mình, đối diện là màn hình máy tính với hàng loạt hình ảnh, lão Ngô cau có:

“ Cái thời tiết quỷ quái này, có mỹ nữ nào mà chịu ra khỏi cửa chứ, chụp cả tá hình cũng không biết có tuyển được người nào không nữa.”

Phố chụp mỹ nữ, tất nhiên là muốn chụp như thế nào thì chụp, nói thì dễ dàng chứ khi thao tác thì không đơn giản như vậy. Chưa kể đây còn là chụp cho tạp chí hình ảnh, ăn mặc thời thượng làm sẽ tăng giá trị tạp chí. Chụp xấu mỹ nữ không vui thì không nói, một khi chụp không tốt liền dễ dàng bị sếp tổng đuổi việc.

“Để Ý Phỉ tỷ đến chụp, đảm bảo đẹp hút hồn” thực tập sinh họ Thái nói đang đi theo lão Ngô, thời điểm hắn vừa tới thường giúp mọi người gọi món ăn, dần dà mọi người đều thích kêu hắn là tiểu Thái, hắn sờ cằm suy tư một chút “Bất quá đến lúc đó trang điểm kĩ lưỡng một xíu, Ý Phỉ tỷ chính là không thích trang điểm, nếu không thì cũng chẳng kém nữ minh tinh nào đâu.”

Lão Ngô liếc tiểu Thái một cái, Giang Ý Phỉ đương nhiên đẹp, nếu không sẽ không mới vừa tiến vào tạp chí xã hội liền khiến một trận oanh động. Không đề cập đến các tiểu tử trẻ tuổi trong tạp chí ân cần, chỉ là bồi cô ra ngoài chụp ảnh là có thể đủ thu hút một đám phú nhị đại thiếu gia đến làm quen, xin số điện thoại. Khi biết cô làm việc ở tạp chí, liền có người gọi đến hỏi cái vị mỹ nữ là ai, nếu không có thể hợp tác một chút, nói không chừng có thể bồi dưỡng thành một người có nhân khí cực cao, muốn bằng cấp có bằng cấp, muốn tài hoa liền có tài hoa.

Nhưng cô đã vào tạp chí được 2 năm, thì vẫn là một viên chức nhỏ, những người tiến vào tạp chí cùng lúc với cô, người thì thăng chức hoặc là đã chạy lấy người, ai như cô một bộ dạng nhàn hạ không quan tâm gì tới thăng tiến, lại còn mỗi cuối tháng đều xin nghỉ, thậm chí là nghỉ 3 ngày đầu tháng. Kỳ quái là thời điểm tạp chí bận rộn nhất, cô xin nghĩ cũng được dễ dàng phê chuẩn, đổi thành người khác thì chắc chắn bị tổng biên tập mắng chạy không kịp. Thời gian dài, người có chút ánh mắt liền biết bên trong có ẩn tình, liền không dám cùng cô ân cần nữa.

Mỹ nữ thì nhiều thị phi, một người xinh đẹp như cô không làm người tình thì cũng cùng giám có chút quan hệ, nói là thân thích thì đã thủ hạn lưu tình.

Nhưng lão Ngô nói thật, Giang Ý Phỉ người này ngoại trừ không có chí tiến tới và thường xin nghỉ thì thật không có khuyết điểm gì, lớn lên xinh đẹp, tính cách không tồi, giao cho cô nhiệm vụ thì luôn hoàn thành phi thường tinh tế, người khác không thể tìm thấy sai lầm lớn hay bé gì.

Hơn nữa muốn nói cô bị người khác bao dưỡng, thời điểm xin nghỉ là đi bồi vị kim chủ kia, ý này cũng không hợp lý. Ngày thường không nhìn thấy siêu xe đưa đón, cũng không nhìn thấy nàng mang trang sức, quần áo hàng hiệu xa xỉ. Nhưng muốn nói cô không có bối cảnh thì cũng không có khả năng, dựa theo tần suất xin nghỉ của cô, phàm là lão bản đều không thể lưu lại.

Như vậy cân nhắc một chút,Giang Ý Phỉ đúng là rất thần bí, cũng may mắn tính cách cô không tồi, lời nói cử chỉ đều không khiến người ta thấy chán ghét, nếu không dù kim chủ ở sau lưng thì cũng không biết truyền ra dạng gì.

“Làm chuyện của ngươi đi!” Lão Ngô lười biếng ném cho tiểu Thái một câu như vậy, hiển nhiên là không muốn nói tiếp đề tài này.

Tiểu Thái sửng sốt một chút, lén bĩu môi, hắn có biết gì đâu, mọi người đều suy đoán Ý Phỉ lai lịch không đơn giản, người ta đâu phải mắt mù đâu, Ý Phỉ nếu bị bao dưỡng thì kim chủ này quá là keo kiệt, bủn xỉn rồi? Đến nổi cùng giám đốc có quan hệ thì thời điểm Ý Phỉ xin nghỉ không có giám đốc trong tạp chí, nói nữa, ngày thường cũng không thấy hắn đối với Ý Phỉ có gì gọi là đặc biệt chiếu cố, cô xin nghỉ cũng bị trừ lương như người khác.

Tiểu Thái nghĩ vậy,ánh mắt thoáng nhìn qua hướng của Giang Ý Phỉ, kết quả không thấy người đâu, hắn thất vọng thu hồi ánh mắt, cũng không phải có việc gì chỉ là đơn thuần muốn nhìn người đẹp, nhìn người đẹp có thể giúp thể xác và tinh thần phấn chấn, khỏe mạnh.

Qua vài giây, liền thấy Giang Ý Phỉ cầm di động từ ngoài đi vào, không nói một lời nào đi vào văn phòng tổng biên, vài phút sau từ văn phòng tổng biên đi ra tới, cầm túi bước nhanh rời đi.

Mọi người trong lòng rõ ràng, cô lại xin nghỉ, bọ họ đều quen rồi, cho nên tuyệt đối không dám cùng nàng làm khó, sẽ chỉ nhờ cô giúp đỡ vào thời điểm bận rộn, chỉ thế mà thôi.

Tất cả mọi người thu hồi ánh mắt, buông xuống hồ nghi trong lòng, tiếp tục xử lí công việc trong tay.

Mãi cho đến khi tổng biên ra khỏi văn phòng, cùng lão Ngô thảo luận một sô hình ảnh, nàng đối với hình ảnh kia không quá hài lòng, dứt khoát đem ý tưởng mình muốn nói cho lão Ngô, nếu chụp không ra kết quả thì lại bàn sau.

Lão Ngô gật đầu tỏ vẻ chính mình đã biết, tổng biên cũngg chuẩn bị xoay người về lại văn phòng.

“A... Tổng biên” tiểu Thái cười hì hì gọi nàng lại.

“Vừa rồi Ý Phỉ tỷ đi vội vàng như vậy, có phải có chuyện gì a?”

Tất cả mọi người ngoài mặt đều vội vàng làm việc, nhưng khi tiểu Thái hỏi vấn đề này thì đều dựng thẳng lỗ tai, hiển nhiên là thập phần chú ý đến.

Tổng biên Phó Khiết đương nhiên biết được những người này suy nghĩ cái gì, chỉ là bọ họ đối với Giang Ý Phỉ cũng không có gì ác ý, vì thế nàng liền không phản ứng, nàng cũng không nghĩ sẽ trả lời tiểu Thái. Rốt cuộc Giang Ý Phỉ thực sự có bối cảnh gì, chính nàng cũng không rõ ràng lắm, điều duy nhất biết đến đó là cái bối cảnh kia tuyệt đối không đơn giản, đến giám đốc cũng kiêng kị cô ta, kể từ đó, Giang Ý Phỉ là nhân tình của giám đốc tự nhiên là không có quan hệ gì.

Nhưng Phó Khiết đột nhiên nhớ tới lời giám đốc dặn dò, muốn cho Giang Ý Phỉ một hoàn cảnh làm việc bình thường, nói cách khác, không cần cho cô ta cái gì đặc thù đãi ngộ, cũng đừng làm cho cô lâm vào chút thị phi gì. Thật là trò chơi của kẻ có tiền, thật sự để ý như vậy thì không phải dưỡng ở nhà là tốt nhất sao? Còn cố tình chạy ra ngoài chịu tội.

Phó Khiết ho khan một tiếng:

“Ý Phỉ đi bệnh viện, bệnh viện gọi tới, mẹ cô ấy bị đưa vào phòng cấp cứu.”

Tiểu Thái nghe được ngẩn người: “A? Kia mẹ chị ấy sinh bệnh gì a?”

“Không biết, nhưng thân thể của mẹ cô vẫn luôn không tốt, cô hiếu thảo, phàm là chuyện của mẹ đều muốn tự mình làm lấy.” Phó Khiết nói.

Tiểu Thái mắt sáng rực lên “Kia có phải Ý Phỉ luôn xin nghỉ vì muốn chiếu cố mẹ mình? Giám đốc đúng thật là người tốt mà."

Phó Khiết nhịn không được cười cười: “Đúng vậy, giám đốc của các người cũng không tệ lắm, cùng nhà tiểu Phỉ trước kia có nhận thức, thấy cô ấy một người muốn công tác vừa muốn chăm sóc mẹ, cho nên có thể giúp liền giúp một chút, để cô vào tạp chí, ít nhất có thể tùy thời xin nghỉ, không cần chịu người ta xem thường khiến công việc khó giữ được.”

Tiểu Thái gật gật đầu.

Tất cả mọi người nghe được “chân tướng” này đều có điểm kinh ngạc, không nghĩ tới là như thế.

Con người là một sinh vật rất kì quái, khi nhìn thấy đối phương cùng chính mình ngang hàng, ngang nhau trình độ liền dùng ánh mắt bắt bẻ, phóng đại rất nhiều việc nhỏ bé và gia tăng oán niệm với đối phương. Còn khi người kia ở địa vị yếu thì lập tức dâng lên lòng thương hại cùng đồng tình.

Giang Ý Phỉ một người mang theo người mẹ bệnh tật cùng sinh sống, không dựa vào nam nhân, hảo hảo công tác, coi như không ngừng vươn lên, đối với người như vậy, mà bọn họ thế nhưng lại ác ý phỏng đoán, hiện giờ chỉ còn cảm giác ảo não cùng áy náy.

Phó Khiết trong lòng cười lạnh, người ta khi nào cần các người đáng thương?