Chương 9: Phạt quỳ
Tính tình Thái hậu từ ái, không quá nửa nén hương Gia Nguyên đế rời đi, liền phất phất tay: "Ai gia mới vừa hồi cung, không thể chậm trễ chư vị thần linh trong Thọ Khang cung, các ngươi hãy lui về đi, ai gia muốn đi phật đường."
Chu Anh cẩn thận tiêu sái ở phía cuối đội ngũ, nghĩ cả phòng trang phục cung phi lúc nãy, cũng không có bởi vì Thái hậu ở trong cung mà có điều cố kỵ, xem ra Thái hậu là người không câu nệ tiểu tiết. Nàng còn vì phỏng đoán ngu xuẩn của mình mà âm thầm tuốt mồ hôi lạnh, cũng may trong phi tần mới tiến cung cũng có vài người tâm tư giống nàng, cho nên cũng không chỉ có mình nàng trang dung thanh lịch.
Ra Thọ Khang cung các phi tần liền hướng cung điện của mình mà đi, cũng có hai ba người kết bạn đi ngắm hoa hoặc là thưởng thức trà, Chu Anh không có phần nhã hứng kia, thẳng hướng tới Lan Tâm đường mà trở về.
Ở đường rẽ thứ hai gặp phải Mai Ánh Tuyết là việc lạ, bởi vì đi thiên điện Trường Xuân cung ở chỗ rẽ thứ nhất nên mỗi người đi một ngả. Chu Anh thấy tư thái nàng ở ven đường đợi người đến, trong lòng thở dài, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh phúc thân: "Thỉnh an Mai quý nhân."
Mai Ánh Tuyết tư sắc thượng thừa, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, cười lạnh làm cho người ta không rét mà run: "Chu bảo lâm thật có nhã hứng a, trên đường này có cảnh trí gì làm cho muội muội nghỉ chân nhìn hay sao, tỷ tỷ ta chính là ở trong này chờ đã lâu."
Chu Anh đi chậm là vì tránh gặp phải, ai cũng không phải dễ chọc, nàng liền hạ quyết tâm không chọc, nhưng hiện nay cái này gọi là cái gì, cái này gọi là “là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi” a.
"Làm quý nhân tỷ tỷ chờ... là muội muội không phải. Quý nhân tìm muội, nói nha hoàn báo lại một tiếng, muội muội tất nhiên là sẽ không lưu luyến cảnh xuân trên đường." Chu Anh cười trong suốt, tựa hồ không có cảm nhận nàng tràn đầy ác ý.
"Tỷ tìm muội muội cũng không có nhiều chuyện, chỉ là cung nữ bên người của tỷ nói có người ở phủ nội vụ phản ánh tỷ tỷ khi dễ muội muội, ngầm sai sử người đem chi phí của muội muội cắt xén. Cho nên tỷ hôm nay tới hỏi muội muội, nhìn xem muội muội hay không thực sự bị ủy khuất." Mai Ánh Tuyết ngồi ở trên ghế đá bên cạnh tiểu đình, thong thả nhưng lại bức người.
Chu Anh biết rõ họa là từ miệng mà ra, cũng hiểu được hôm nay là tới nhà hỏi tội, chỉ có thể càng thêm cẩn thận nói: "Quý nhân tỷ tỷ quan tâm muội muội, muội muội khắc sâu trong lòng, chính là muội vẫn chưa có nửa điểm ủy khuất, chỉ không biết người nào nói xấu tỷ tỷ, làm tỷ tỷ bị oan, là lỗi của muội."
"Vậy ngươi cũng biết là ai ở sau lưng tung tin đồn nói xấu tỷ sao?" Nàng mắt lạnh nhìn người đang đứng trước mặt, nhan sắc nhạt nhẽo phối hợp xiêm y không hề có khí chất đặc sắc, người như vậy không hề có sức cạnh tranh, bất quá là mượn sức Thục phi nương nương mới có cơ hội đạt được ân sủng. Hiện tại trong cung đều tung tin vịt Thục phi nương nương đã buông tha cho muội muội kém cỏi này, mà Lục chiêu nghi lại nói Bảo lâm tư chất thường thường này mới có thể trở thành kình địch ngày sau của mình, nàng thế nên phải sớm xử lý.
Chu Anh lắc đầu tỏ vẻ không biết, nàng đã đoán tính vu oan cho ai rồi.
"Muội muội ngươi là thật không biết, hoặc là giả không biết? Lan Tương chính là đại cung nữ trong Lan Tâm đường a, nghĩ đến cũng là tâm phúc Bảo lâm muội muội, ngươi há có đạo lý không biết?" Mai Ánh Tuyết nhìn thấy sắc mặt nàng nháy mắt trắng xanh, trong lòng thống khoái vô cùng.
Lan Tương vội quỳ xuống đất biện giải: "Mai quý nhân, nô tỳ cũng không có phản ánh với phủ nội vụ, càng không có ngầm bịa đặt nói xấu quý nhân, kính xin quý nhân thứ tội!"
"Nô tỳ lớn mật, chủ tử không lên tiếng làm gì đến phiên cung nữ như ngươi mở miệng, vả miệng cho ta!" Mai Ánh Tuyết là nữ tử phương Bắc, lông mày rất dày, thời điểm tức giận nhếch lên cao, bộ mặt dữ tợn.
"Mai quý nhân, Lan Tương mới đến Lan Tâm đường của muội một khoảng thời gian, có chút không hiểu quy củ, mong rằng quý nhân rộng lượng tha thứ." Chu Anh biết rõ nàng lần này bất quá là gϊếŧ gà dọa khỉ, liền phúc thân cầu xin cho Lan Tương.
"Hạ nhân không hiểu quy củ, thì phải là khuyết điểm của chủ tử, Bảo lâm muội muội, chúng ta cùng là hầu hạ Hoàng Thượng, thời điểm nào cũng đều không thể đánh mất quy củ, nếu Hoàng Thượng ở trong Lan Tâm đường, đúng lúc gặp gỡ cung nữ của muội muội mất quy củ, vậy cũng sẽ không tốt."
"Quý nhân giáo huấn phải, muội muội nhất định ghi khắc trong tâm khảm." Chu Anh lại phúc phúc thân mình, như trước vững vàng, sau này liền thật sự cảm kích ma ma quản giáo dạy thần công Ninja này.
"Muội muội biết là tốt rồi, chính là Lan Tương trong cung ngươi không tuân thủ quy củ, phá hủy danh dự của tỷ, lần này nếu lời nói rơi vào trong tai Hoàng Thượng, Thái hậu, tỷ lại nên công đạo ra sao? Có thể nào không quy củ như vậy, cung nữ này, bổn cung cần thay muội muội quản giáo đàng hoàng." Mai Ánh Tuyết thẳng tắp nhìn Chu Anh, ra lệnh nóí: "Cũng không phạt gì khác, liền vả miệng đi, đánh cho tới khi nàng nói không ra lời mới thôi."
Mặc dù là trong lòng một ngàn một trăm không muốn, Chu Anh vẫn thẳng tắp quỳ xuống, đường nhỏ này trải đá cuội, Chu Anh lại là chủ nhân thân kiều thịt quý, vừa chạm đất toàn tâm đau trong nháy mắt.
Nhưng nàng biết nước cờ này không thể không đi, Mai Ánh Tuyết là hướng về phía nàng mà đến, mặc dù là vả miệng Lan Tương cuối cùng cớ vẫn sẽ tới trên người nàng, còn không bằng trực tiếp làm, Lan Tương có thể bỏ qua tai ương.
"Lan Tương không tuân thủ quy củ, là muội muội dạy không tốt, hại tỷ tỷ cũng bị liên lụy, muội muội lúc này bồi tội với tỷ tỷ, mong rằng tỷ tỷ đại nhân có đại lượng, tha thứ tội muội muội quản giáo không nghiêm." Quỳ trên mặt đất, Chu Anh cúi đầu, thái độ nhận sai thập phần thành khẩn.
"Chủ tử, hình như là Thục phi nương nương đã tới." Cung nữ bên cạnh Mai Ánh Tuyết nhắc nhở chủ tử, tốt xấu Chu bảo lâm là muội muội ruột của Thục phi nương nương, chuyện này nếu để cho Thục phi nương nương biết nàng cố ý chỉ trích, quay đầu lại giúp đỡ Chu bảo lâm, các nàng lúc đó liền chịu không nổi a.
Thực hiển nhiên, Mai quý nhân cũng lo lắng đến một tầng này, sắc mặt hiện lên một chút sợ hãi, đứng dậy thỉnh an, chuẩn bị lời kịch cầu xin tha thứ, đồng thời cũng vì chính mình không chú ý tới động tĩnh của Thục phi nương nương mà ảo não.
Lan Tương cũng nhìn thấy từng bước đuổi theo, nghĩ cầu xin cho tiểu chủ.
Nhưng mà Thục phi nương nương trên liễn chỉ liếc nhìn các nàng một cái, thản nhiên quay đầu đi, trách cứ cung nhân nâng liễn: "Để ý chút, kinh sợ hoàng nhi của bổn cung, các ngươi chịu trách nhiệm được sao?"
Mai Ánh Tuyết nhìn thấy liễn dần dần đi xa, ý cười trên mặt càng ngày càng sâu. Miết mắt nhìn Chu bảo lâm im lặng quỳ ở nơi đó, trâm mộc lan ở đỉnh đầu ánh sáng trong suốt, có chút chướng mắt, đứng dậy đi đến trước mặt nàng liền rút ra: "Cây trâm thanh nhã như vậy cài trên đầu muội muội thật đúng là lãng phí, tỷ tỷ nhìn thích, không biết muội muội có nguyện bỏ những thứ yêu thích nhường cho?"
"Có thể vào mắt quý nhân tỷ tỷ, là cây trâm này có phúc khí, quý nhân tỷ tỷ không chê, chính là muội muội phúc khí." Ngữ khí Chu Anh kinh sợ, cúi đầu, trên mặt lại nhất mạch bình tĩnh.
"Muội muội cũng rất biết nói chuyện, làm tỷ tỷ nghe trong lòng thoải mái." Mai Ánh Tuyết nhìn thấy Lan Tương quỳ gối một bên: "Hôm nay nhìn phân thượng chủ tử ngươi tha cho ngươi một lần, cùng nhà chủ tử ngươi quỳ một canh giờ đi, nếu để cho ta biết ngươi lại nói huyên thuyên, cũng sẽ không khinh địch như vậy buông tha ngươi."
Dứt lời liền dẫn đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc rời đi.
"Nương nương, ngài lúc này là thật tính toán buông tha cho Chu bảo lâm?" Thấy cảnh tượng ven đường lúc nãy, Hoa Hảo ngạc nhiên nói: "Kỳ thật chỉ cần nương nương nói một câu, Chu bảo lâm cũng không cần phải chịu phần tội này, nô tỳ nghe nói Mai quý nhân phạt Chu bảo lâm quỳ trên đường đá một canh giờ."
Thục phi tùy ý nàng ấn xoa mạnh nhẹ, hít thở thật sâu mới mở miệng: "Kỳ thật bổn cung lúc trước kiên trì là Chu Tử tiến cung, nhưng trong nhà tổ mẫu phản đối, Chu Tử thông minh hoạt bát, so với Chu bảo lâm mạnh hơn gấp trăm lần."
"Thôi, bất quá là quân cờ không còn dùng được mà thôi, đã đánh mất cũng coi như không phải đại sự gì." Thục phi mềm nhẹ vuốt ve bụng thản nhiên mở miệng, "Dọn ăn trưa đi. Hoa Hảo, bổn cung gần đây ban đêm ngủ có chút bất an, thay bổn cung đốt thêm hương liệu ngưng thần tĩnh khí đi, còn có, hôm qua Hoàng Thượng ban cho lòng đỏ trứng tô* ăn ngon miệng không ngán, kêu phòng bếp nhỏ làm chút bổn cung ban đêm ăn, tiểu gia hỏa này khá tham."
*tô: khối vuông nhỏ, sau này mình đổi hết thành bánh nhé!
Bánh trứng – hoàng đản tô -蛋黄酥
Thời điểm Chu Anh được Bách Hợp nâng dậy, chỉ cảm thấy đã đau đến không còn tri giác, hơn nửa ngày mới có thể duỗi thẳng chân. Nơi này cách Lan Tâm đường gần, Lục La nghe nói tới đây, ở một bên âm thầm rơi lệ. Đồng dạng rơi lệ chính là Lan Tương được Lan Thanh tới nâng dậy, vẻ mặt nàng áy náy muốn quỳ trước chủ tử, Chu Anh vội ngăn lại: "Trước về Lan Tâm đường nghỉ cho khỏe đi, muốn nói gì sau này hãy nói."
Lục La vừa thay nàng xoa vết bầm vừa hà hơi: "Chủ tử, nô tỳ đi mời thái y đến xem đi? Mai quý nhân cũng quá nhẫn tâm, đường đá gập ghềnh, bị thương nặng hơn làm sao bây giờ!"
"Đừng đi kinh động thái y, mấy ngày nữa tự nhiên sẽ tốt." Chu Anh thản nhiên tựa vào mép sập: "Lan Tương đâu, đem rượu thuốc tan bầm này cũng cho nàng bôi đi."
"Chủ tử yên tâm, Lan Thanh bôi cho nàng rồi." Bách Hợp luôn do dự mãi, cuối cùng mở miệng: "Chủ tử, hôm nay ngài vì sao... Nếu cầu tình cho Lan Tương như vậy, sao lại không cầu tình Thục phi nương nương?"
"Quan hệ trong đó ta cũng không muốn nhiều lời, Bách Hợp em suy nghĩ có thể hiểu được." Chu Anh cũng không giải thích nhiều: "Bữa trưa lấy lá sen nấu cháo cho ta, các em đi xuống trước đi, để cho ta nghỉ ngơi một chút."
cháo lá sen
Cơn đau lành lạnh trên đầu gối làm cho nàng không thể xem nhẹ, Chu Anh nhẹ nhàng thở ra, bất kể như thế nào, bữa tiệc ăn mệt này cũng coi như đáng giá. Ít nhất biết Chu Dữu đã buông tha cho quân cờ là nàng, vậy sau này nàng không hề bị người chế trụ, cũng chỉ còn một ít ân tình nâng đỡ của Thục phi thôi. Nàng có thể toàn tâm toàn ý lo lắng, như thế nào một lần nữa đoạt được niềm vui của hoàng thượng.
Trong cung làm sao sẽ có bí mật, đến hoàng hôn, trong cung cao thấp cũng đã biết được Chu bảo lâm Lan Tâm đường bây giờ là bị Hoàng Thượng thất sủng, mất thiện cảm của Thục phi, thất lễ với Mai quý nhân.
Thời điểm thái giám nội thị đưa con bài ngà lên, Gia Nguyên đế nhìn lướt qua: "Sao không thấy bài tử vị Chu bảo lâm Lan Tâm đường kia?"
"Bẩm Hoàng Thượng, Mai quý nhân ở thiên điện Trường Xuân cung lúc chạng vạng tối đã tới, nói Chu bảo lâm Lan Tâm đường thân thể ôm bệnh nhẹ, cần tĩnh dưỡng, gần đây không thị tẩm được."
"Sao? Chu bảo lâm đang khỏe mạnh sao liền đột nhiên ôm bệnh nhẹ, hơn nữa sao Mai quý nhân lại biết được việc này?" Gia Nguyên đế hỏi tiểu thái giám nội thị, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thôi Vĩnh Minh bên cạnh.
Hầu hạ hơn hai mươi năm, làm sao có thể không hiểu ánh mắt này, Thôi Vĩnh Minh quỳ xuống đất, đem chuyện phát sinh từ sau khi đi ra Thọ Khang cung một năm một mười bẩm báo, cũng không nửa điểm thiên vị.
Gia Nguyên đế tựa hồ đối với chân tướng sự tình cũng không nhiều hứng thú, còn mỉm cười: “Thục phi của trẫm cũng không có giải vây cho nàng?"
"Hồi Hoàng Thượng, nô tài nghe nói Thục phi nương nương cả con mắt cũng chưa liếc một cái."
"Chu bảo lâm này thật là một người xui xẻo, buổi tối hôm nay trẫm phải đi an ủi nàng."