Chương 31
“Ưm…ưm…ưm”, Gia Hân sợ hãi kêu lớn, cố gắng giãy dụa, đổi lại chỉ là cái siết chặt hơn của tên biếи ŧɦái và màn đêm yên lặng. Hắn bắt đầu rờ tay vào bên trong lớp quần áo của cô, có chút không kiên nhẫn giật tung cúc áo trên sơ mi của cô.
Gia Hân có chống cự thế nào cũng không lại sức của tên biếи ŧɦái, lọ xịt hơi cay trong lúc cô hoảng sợ cũng rơi mất, cô chỉ có thể liều mạng cựa mình phản kháng.
Trong lúc cô kinh hãi tới cực điểm, một bóng đen khác lao tới, đánh bật tên biếи ŧɦái khỏi người cô, ôm cô vào trong lòng. Tên kia lúc định thần lại, ngước lên, từ trong túi rút ra con dao gấp nhỏ, lao thẳng vào tên vừa cản chuyện tốt của gã. Không ngờ, hắn hoàn toàn không tránh, chỉ ôm người con gái trong lòng chặt hơn, dùng tay chặn một dao của hắn. Lưỡi dao vốn bén, hắn cũng dùng hết sức bình sinh, liền một đường xuyên thẳng qua tay người kia. Gã lập cập nhìn vào kẻ liều lĩnh dùng tay chặn dao kia, bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt gã, sợ hãi như phản xạ bao trùm gã. Tay người kia chảy máu ròng ròng, nhưng mắt hắn ngoài sát ý, không mảy may chút nào đau đớn. Dường như hắn ta không còn biết đau là gì nữa, đôi mắt như dã thú ấy khiến gã khϊếp đảm, cắm đầu chạy thẳng vào màn đêm.
Chỉ còn lại Gia Hân và bóng đen kia. Không để ý tới bàn tay rỉ máu, người kia nhẹ nhàng chăm chú vỗ nhè nhẹ lên lưng người con gái trong ngực. Cô run run, bám gắt gao vào áo người kia. Khác với gã biếи ŧɦái, l*иg ngực người này thật ấm, thật an toàn. Dường như cô từng quen với cảm giác này đâu đó, trước đây chuyện này cũng từng xảy ra. Cái ôm vững chắc này làm cô bình tâm lại. Cô tò mò ngước lên, nhưng thiếu chút nữa không nhịn được tiếng thét lớn.
Trước mắt cô, không phải là mặt người, mà hai bên má là 6 chiếc lông dài đang chìa ra, cùng hai chiếc tai vểnh lên. Ân nhân của cô là người mèo sao!!!!
Nhận ra vẻ sửng sốt của cô, người kia chỉ nhẹ nhàng đưa tay cô lên chạm vào “mặt” anh ta.
Thì ra là mặt nạ. Gia Hân thở dài một cái. Sống ở đây cũng không ngắn, tất nhiên cũng không quá bài trừ thói quen cosplay của người nhật. Hơn nữa nhìn kĩ, chiếc mặt nạ này thực sự với thân hình kia có chút không tương đồng, thậm chí có phần trái ngược. Tuy vậy, tổng thể không hề khập khiễng, theo cô, còn có vẻ dễ thương là khác. Nhìn kĩ, cô cảm thấy người này trấn an cô không ít. Chắc tại anh ta vừa cứu cô chăng?
- Cảm ơn anh, hôm nay không có anh thì tôi đã… - Gia Hân nghĩ lại chuyện vừa rồi, không khỏi khϊếp đảm, cơ thể không kiềm chế được lại run lên.
- … - “Người mèo” không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cô, khẽ bao bọc cô trong hơi ấm của anh.
Gia Hân có cảm giác hơi ấm này vô cùng quen thuộc. Không nhịn được cô ngước mắt lên hỏi:
- Anh có phải là… - Nhận thấy vai mình hơi ẩm ướt, cô theo phản xạ nhìn xuống, giật mình nhận thấy mùi máu tanh nồng đậm cùng chất lỏng đang rỉ ra từ tay “người mèo” – Anh bị thương?!!!
- … - người mèo thủy chung không trả lời, xua tay ra dấu không sao, rồi chỉ vào cô, như muốn hỏi cô có bị thương chỗ nào không.
- Tôi không sao, anh mới là người cần phải sơ cứu! – Cầm lấy tay của người đối diện, vết thương hiện tại đã sưng tấy tới dọa người, không ngừng chảy máu – Làm sao để cầm máu bây giờ?
- … - “Người mèo” đáp lại chỉ nhìn quanh, như tìm kiếm vật gì, sau đó dùng tay không bị thương xé vạt áo của mình, quấn quanh tay Gia Hân. Thì ra, trong lúc chống cự tên biếи ŧɦái, cô vô tình bị thương mà không biết.
- Đồ ngốc này, anh mới là người cần băng bó! – Gia Hân thấy người này xé vạt áo, nhưng để băng bó cho cô, liền ra quyết định – Thôi được, tới nhà tôi, tôi sẽ giúp anh sơ cứu tay của mình.
Nghe tới đây, “người mèo” vội vàng xua tay, quay đầu định cáo từ.
- Chờ chút, tôi nói thật mà, đừng đi, để tôi đưa anh về nhà băng bó được không? – Người mèo quay lại định nói gì đó, nhưng nhìn xuống một tay cô run run sống chết nắm lấy vạt mình, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, nắm lấy tay cô, ra dấu cho cô dẫn đường.
Thật lạ, mọi sợ hãi bất an của cô dường như được cái ra hiệu xua tan trong nháy mắt. Phải, cô sợ, kẻ biếи ŧɦái kia sẽ quay lại. Cô không dám nghĩ tới việc trở về nhà một mình. Ý nghĩ đó thôi đã làm cô muốn đình chỉ hô hấp. Hiện tại, dù “người mèo” có xa lạ tới đâu, anh ta cũng cho cô cảm giác mình không đơn độc. Cô không muốn anh ta rời đi lúc này.
Về nhà mình, chuẩn bị đồ cầm máu, Gia Hân hốt hoảng, máu không hề có dấu hiệu ngừng chảy. Có lẽ do sau khi dùng tay đỡ, anh ta liền rút dao khỏi lòng bàn tay, không còn vật giúp cầm máu, hiện tại, vết thương càng dọa người hơn.
- Không được, phải đưa anh tới bệnh viện, vết thương nghiêm trọng quá – Gia Hân dứt khoát, may mắn chỗ cô ở gần một phòng khám tư, tạm thời có thể tới đó sơ cứu.
Trái với sự hốt hoảng của cô, người mèo chỉ lắc đầu rồi ra dấu cáo từ.
- Anh bị đâm cho ngốc luôn rồi hả, vết thương thế này, còn định đi đâu? – Cô nổi giận, ở đâu móc ra tên cứng đầu vậy chứ. Không để anh ta có cơ hội từ chối, cô cuốn nhanh một lớp băng quanh tay trái của anh rồi kéo thẳng anh tới phòng khám bệnh.
Trần Bình không ngờ câu “làm bác sĩ lâu đủ, cái gì cũng có thể thấy” cuối cùng cũng linh ứng. Lúc anh sắp đóng cửa phòng khám, không những có ám khí đủ mạnh khiến anh đóng băng cơ thể, mà chủ nhân của luồng ám khí đó còn dẫn theo một người cao to, đeo mặt nạ mèo, nằng nặc đòi anh sơ cứu.
Cơ mà, đây là phòng khám bệnh cho thú cưng!!!!!!
Biếи ŧɦái, quả thật biếи ŧɦái mà!
(Nhi Nhi: thì ra trong lúc lúng túng, bạn Gia Hân nhà ta nhớ nhầm phòng khám thú cảnh thành phòng khám tư nhân. Hiện tại mới xảy ra hiểu lầm “đáng có” này ^^|||~~~)
- E… hèm, trước khi khám, anh có muốn bỏ mặt nạ xuống không? – Dù thế nào, khám cho một người đeo mặt nạ mèo vẫn là quá bất bình thường.
- … - Người mèo xua tay kịch liệt.
- Anh không nói được?
- … - Anh ta gật lấy gật để.
- … Cũng không muốn tháo mặt nạ xuống?
- … - Vẫn là động tác gật đầu như giã tỏi.
- … - Đến lượt Trần Bình gào thảm, sao tên này biếи ŧɦái vậy trời. Anh mà kể chuyện này cho cô nhóc kia, đảm bảo cô ấy sẽ cười vỡ bụng mất. Lắc đầu ngầm trong lòng, thân hình anh ta cũng không tới nỗi tệ, sao đầu óc lại không bình thường vậy chứ. Còn lấy tay chặn dao, anh ta coi mình là siêu nhân hả?
--- -----Ta là đường phân cách cuộc vật lộn của bác sĩ Trần Bình với bệnh nhân “đặc biệt” này---- ------
- 10 mũi, nhớ không được hoạt động mạnh tay trái ít nhất 2 tuần, mai nhớ tới bệnh viện kiểm tra đàng hoàng, hiện tại tôi chỉ có thể làm được vậy thôi.
Sau khi mệt mỏi bóp trán, Trần Bình tiện tay tống “người” bệnh khỏi phòng khám của mình luôn.
Chỉ còn Gia Hân và người mèo bước chầm chậm về phía nhà cô. Tới cửa, nhìn sang nhà hàng xóm, thấy nhà bác Takao vẫn tối, thầm nghĩ chăc tối nay bác không về. Vừa rồi cô còn tính qua nhà bác ngủ nhờ, giờ thì. Gia Hân chỉ biết ảo não thở dài trong lòng.
- Tối nay thực sự cảm ơn anh. Không có anh chắc tôi cũng không ở đây giờ này rồi. Đây là số điện thoại của tôi, sau này nếu anh cần giúp gì, cứ liên lạc với tôi. Ừm, tôi sẽ cố gắng hết sức – Gia Hân đưa cho người mèo danh thϊếp của cô.
- … - Người mèo gật đầu, lấy tấm danh thϊếp trên tay cô.
Nhưng… sao cô cầm chặt vậy?
- À, xin lỗi anh, tôi quên không thả tay ra. Thôi không làm phiền anh nữa, chào anh.
Người mèo gật đầu, quay lưng định đi, phát hiện mình không tiến thêm bước nào về phía trước. Quay đầu lại, anh thấy vạt áo của anh đang bị cô vô thức kéo.
- À, xin lỗi, tôi định nói là chúc anh một buổi tối tốt lành.
Gật đầu chào, lần này là tay anh bị kéo lại.
- Thật ra thì, anh có muốn… uống trà không?
(Nhi Nhi: bà cô à, giờ này là 11h đêm rồi, uống trà nữa thì thức tới sáng hả? Gia Hân: *làm ngơ*)
Cánh tay níu vào anh hơi run run. Thở dài trong lòng, anh gật đầu.
Chính Gia Hân cũng ngạc nhiên, tại sao cô có thể dễ dàng tin tưởng người lạ như vậy. Hơn nữa, còn không muốn anh rời đi? Vừa gặp một tên biếи ŧɦái, người này cũng tuyệt đối không phải bình thường, cô quá dễ dãi ư? Hay tại anh ta cho cô cảm giác quen thuộc ấy?
Lắc đầu mãnh liệt, không thể, cô và hắn ta đã là người dưng rồi, đúng như cô mong muốn…
Chỉ là, cô sợ tên đó quay lại, mà người đàn ông này mang cho cô cảm giác an toàn. Vậy thôi.
- Tôi là Trương Gia Hân, còn anh? – Gia Hân vừa hỏi vừa đưa giấy bút cho người đối diện.
- [Tôi tên Uông Tiễn.] (Nhi Nhi: vì anh Uông Tiễn không nói được, nên mình để chữ trong ngoặc vuông nhé)
- Ủa, anh là đồng hương với tôi hả? – Gia Hân ngạc nhiên, đúng là trên đời có nhiều điều trùng hợp thật – Tôi gọi anh là Tiễn được không? Anh có thể gọi tôi là Gia Hân.
- Cô hay đi một mình về thế này sao?
- Bình thường thì không.
Hai người hết đề tài để nói. Cốc trà cũng nhanh chóng cạn đáy.
Một lúc sau, Gia Hân đứng lên, hỏi Uông Tiễn muốn uống thêm trà nữa không. Anh vội đưa tay ngăn cô lại.
Đây là cốc trà thứ 3 rồi, còn uống nữa anh sẽ bội thực mất!
“Nếu cô muốn, tối nay tôi có thể ở đây. Cô cứ khóa cửa phòng mình, tôi sẽ ngủ ở phòng khách.”
- Không ngại quá cho anh chứ? À quên mất, anh đã ăn chưa? Tôi chưa ăn, đang định nấu chút gì đó, anh có muốn ăn cùng không?
Người mèo gật đầu, tay khẽ nắm chặt lại.
Bữa tối rất nhanh được dọn ra, hai bát mì hoành thánh còn bốc khói.
- Nấu nhanh nên chỉ được vậy, anh ăn tạm nha.
- [gật đầu].
- Cảm ơn anh. Mà anh không thấy đeo mặt nạ bất tiện sao? Để tôi tháo xuống cho anh nhé.
- … - người mèo khẽ lùi lại, anh biết cô gái này mời mình ăn là muốn anh tháo mặt nạ xuống mà – [Tôi có khuôn mặt rất xấu xí, lúc nào cũng dọa người tới khóc thét. Nếu cô nhìn mặt tôi thì tôi không thể ở lại nữa.]
- Thôi được, thôi được, tôi tuyệt đối không muốn nhìn mặt anh nữa.
Sau đó, người mèo dùng một tốc độ ánh sáng cùng kĩ thuật điêu luyện thanh toán bát mì vào mà không cần tháo mặt nạ xuống. Gia Hân bội phục anh ta trong lòng.
- [Cảm ơn cô, mì rất ngon.]
Ăn xong, cô và anh nhanh chóng chuẩn bị đi ngủ. Tuy vậy, Gia Hân cảm thấy vô cùng kì lạ, anh ta với cô dường như vô cùng quen thuộc, thậm chí còn nằm lòng cả cách bài trí trong phòng cô.
Chẳng lẽ cô dẫn sói vào nhà sao?
Nhân lúc người mèo vào phòng tắm, Gia Hân mang quần áo của anh đi giặt, nhân tiện xem qua chút đồ đạc của Uông Tiễn. Ngoài vài đồ linh tinh, anh ta hoàn toàn không có giấy tờ gì hết!
Uông Tiễn bước khỏi phòng tắm, liền thấy Gia Hân cầm cán bột trên tay, hướng về phía anh.
- Nói, anh là ai, sao không có giấy tờ tùy thân, lại vô cùng quen thuộc nơi này hả?
- [Uông Tiễn thở dài, cô gái quả nhiên tinh ý, may mắn lúc đó anh đi vội, ví đều bỏ lại trên xe, nếu không thì…] [Tôi sống ở căn hộ phía trên cô. Tất nhiên là quen thuộc. Tôi đang ở nhà, ra ngoài mua đồ cũng cần có chứng minh thư hả?]
- Anh ở tầng trên sao tôi không biết?
- Cô đã bao giờ gặp tôi đâu?
- Cũng phải, xin lỗi anh nha, tại… - Gia Hân đột ngột cảm thấy xấu hổ, cô thật đúng là đa nghi Tào Tháo, lại còn với ân nhân của mình nữa, thực sự đáng ghét a.
- Không sao. Không trách cô được.
- Dù sao thì, tôi…
- Thành thật là tốt. Tránh hiểu lầm sau này. Dù sao cũng cùng nhà, còn nhờ vả cô nhiều.
- Cảm ơn anh, từ giờ có gì cần nhờ, anh cứ gọi tôi. Ừm, hôm nay…
- Hôm nay tôi ngủ lại đây, cô cứ khóa cửa phòng lại.
“Thực ra anh ta là người tốt”, Gia Hân thầm nhủ trong bụng, tự trách bản thân đã nghi ngờ Uông Tiễn.
- Uông Tiễn, tên nghe nghiêm túc quá, anh là người mèo, tôi gọi anh là Tiểu Miêu, được không? – Không đợi Tiểu Miêu phản ứng, Gia Hân quyết định luôn – Vậy nhé, cũng hợp với anh lắm đó, trầm tĩnh, làm cho người khác có cảm giác an toàn.
Cô dám lấy tên thú cưng gọi anh hả? Nhưng, nếu là cô… Gặp nụ cười đầu tiên của cô tối nay, anh ngây ngốc gật đầu.
- Phải rồi, viết mãi thế này bất tiện cho anh lắm, đúng không? Anh biết ngôn ngữ kí hiệu không?
- … - Người mèo gật đầu.
- Vậy từ nay, tôi sẽ cố gắng học để nói chuyện với anh nha.
- […ừm, được.]
- Anh nói chúc ngủ ngon bằng kí hiệu như thế nào vậy?
- [sign language] [Chúc…ngủ…ngon.]