Ngày cuối cùng, Duy Khắc Lai Ân mới nhận được chi tiết về quân tình, biết được phía trước có mười lăm vạn quân, trong đó có tám vạn chiến sĩ, bảy vạn hậu cần, một vạn kỵ binh, tám ngàn trọng giáp thuẫn, hai vạn cung nỏ thủ, hai vạn trường thương binh, còn lại tất cả đều là đao thuẫn binh, còn có một ít vũ khí chuẩn bị công thành như chàng thành chùy(một loại vũ khí để phá cửa thành), công thành xa(xe công thành), đầu thạch khí. Về binh lính chi viện phía sau của mười lăm vạn quân, chiến sĩ cũng có gần tám vạn, không có kỵ binh, một vạn cung nỏ thủ, còn lại tất cả đều là đao thuẫn binh và trường thương binh.
Điều này cũng phù hợp với lẽ thường, giống như kỵ binh cùng với trọng giáp binh như thế phải hao phí một lượng tư nguyên và năng lực rất lớn mới tạo ra được, đều là thủ hạ tinh nhuệ của Tháp Nặc Địch đại công tước, tất nhiên là bất cứ lúc nào cũng ở trong trạng thái chuẩn bị được điều động.
Bên này vừa biết được kết cấu binh lực của đối phương, bên kia Duy Khắc Lai Ân liền tự thân làm chủ tướng huấn luyện hai ngàn tinh nhuệ, lợi dụng bóng đêm lẻn ra khỏi thành Khoa Mỗ Lạc.
Mười lăm vạn đại quân đi trong ba ngày, lúc này đã nhìn thấy thành Khoa Mỗ Lạc ở đằng xa.
Thấy thám mã phía trước rất nhanh đã chạy về hồi báo, sắc mặt Cổ Qua tướng quân bắt đầu nghiêm lại, cao giọng quát: “Thành Khoa Mỗ Lạc có động tĩnh gì không?”
“Báo cáo tướng quân, cửa thành của thành Khoa Mỗ Lạc đóng chặt, cung tiễn thủ trên tường thành luôn trong trạng thái bày thế trận chờ quân địch, còn lại cũng không có phát hiện dị thường gì khác.”
Khoát khoát tay ý bảo thám mã lui xuống nghỉ ngơi, Cổ Quan tướng quân cao giọng nói: “Ra lệnh toàn quân, hạ trại nghỉ ngơi tại khu vực cách thành Khoa Mỗ Lạc hai mươi dặm!”
Ra lệnh xong, lập tức liền có lính liên lạc tiếp nhận lệnh kỳ, rất nhanh đi xuống truyền đạt mệnh lệnh.
“Tướng quân, phản ứng của Tạp Lai quốc lần này dường như có điểm ngoài dự tính?” Một mưu sĩ bên cạnh khẽ cau mày cất giọng nói.
“Ân, hôm này chúng ta đã hãm thành, nhưng bên trong Tạp Lai quốc lại vẫn hủy bỏ chế độ quý tộc, ngày hôm trước tình báo truyền đến còn có người bị quốc vương mới nhậm chức diệt môn! Hôm nay các quý tộc của Tạp Lai quốc người người trong tâm đều hoảng sợ, thậm chí còn nghe nói hiện tại các quý tộc không dám tự xưng là quý tộc nữa, cũng không biết Mã Đặc Sâm cái lão gia hỏa này rốt cuộc muốn làm gì?” Nhắc tới Tạp Lai quốc, Cổ Qua tướng quân cũng nhăn mày lại.
“Hơn nữa chúng ta hiện tại đã đem quân đến thành Khoa Mỗ Lạc, nếu là lúc xưa TạpLai quốc nhất định phải vội vàng tập trung đại lượng binh lính, nhằm nỗ lực bảo vệ cho thành Khoa Mỗ Lạc không bị mất. Nhưng hiện tại bên trong Tạp Lai quốc lại gió êm sóng lặng, không có chút ý tứ trưng binh, thậm chí ngay cả Mã Đặc Sâm cũng không phái người đến tiền tuyến do thám, không biết bọn họ đang có ý tứ gì nữa?” Mưu sĩ nhẹ nhàng lắc đầu, đối với điều này cũng không nghĩ ra.
Cổ Qua tướng quân nhíu mày không nói.
“Tướng quân, gần đây trên tờ Tạp Lai nhật báo đang đồn đãi khắp nơi về Huyền Tiêu Thiên Tôn, không biết điều này có thật không? Hơn nữa trên tờ Tạp Lai nhật báo còn nói, có Huyền Tiêu Thiên Tôn che chở, chiến tranh lần này Tạp Lai quốc nhất định sẽ thắng, không biết tướng quân có ý kiến gì không?” Nói hồi lâu, mưu sĩ rốt cục đem vấn đề mình muốn biết nhất đề cập ra.
“Hừ, đây nhất định là do Mã Đặc Sâm giở trò quỷ! Hắn vì để gia tộc của mình ngồi lên vương vị, cho nên mới biên soạn ra Huyền Tiêu Thiên Tôn gì đó, nhằm lường gạt những bình dân không hiểu chuyện mà thôi! Trên toàn bộ đại lục này, Tạp Lai quốc tuyệt đối được xem là một quốc gia nhỏ nhất, cho dù thật có thần linh xuất hiện, cũng nhất định sẽ không lựa chọn một quốc gia như vậy!” Cổ Qua tướng quân quả quyết nói.
“Trên đại lục này còn chưa có người nào dám giả mạo thần linh, Mã Đặc Sâm hắn thật có lá gan này sao? Nhưng nếu vạn nhất tin tức kia là thật, chúng ta làm thế nào đây?” Mưu sĩ vẫn lo lắng hỏi.
Cổ Qua cười lớn nói: “Nếu như tin tức kia là thật! Theo ta được biết, thần linh không thể trực tiếp trợ giúp tín đồ của hắn, chỉ có thể truyền thụ tri thức của bọn họ, tùy vào thực lực của tín đồ mà phát triển. Nếu như thật sự có thần linh đem Tạp Lai quốc làm nơi tập trung tín ngưỡng, thì chúng ta lại càng phải tiêu diệt Tạp Lai quốc, nếu không chờ bọn hắn nhờ vào những tri thức cường đại mà thần linh truyền xuống để phát triển, đến lúc đó tao ương có thể sẽ là chúng ta!”
“Tướng quân nói rất đúng, mặc kệ Huyền Tiêu Thiên Tôn là thật hay giả, thành Khoa Mỗ Lạc giờ phút này chỉ có ba vạn quân phòng thủ là thiên chân vạn xác(hoàn toàn chính xác)! Chờ ba ngày sau ba mươi vạn đại quân của chúng ta đến đông đủ, thành Khoa Mỗ Lạc nhất định không chịu nổi công kích của chúng ta! Chỉ cần thành Khoa Mỗ Lạc thất thủ; Tạp Lai quốc coi như hoàn toàn mất đi lực phòng thủ, cũng sẽ không còn cách nào ngăn cản cuộc tấn công của chúng ta!” Lúc này trong lòng mưu sĩ rất vui sướиɠ, cũng không bỏ qua cơ hội vuốt mông ngựa: “Đến lúc đó Cố Qua tướng quân chính là đệ nhất công thần, thăng quan tiến tước khẳng định là không thể thiếu.”
Duy Khắc Lai Ân mang theo hai ngàn binh lính nhuệ, men theo Mễ Ni Á sơn mạch tiềm hành, len lén hướng tới phía sau của quân địch.
Tập đoàn tác chiến khác với đơn đả độc đấu, muốn cùng đại quân chính diện đối kháng, tất nhiên phải có đầy đủ nhân mã. Mà vùng núi này khó có thể đi lại, không thích hợp hành quân đại quy mô, bởi vậy Cổ Qua cũng không phái người cẩn thận lục soát vùng núi. Theo hắn xem, cho dù là có một tiểu đội từ trong núi vòng qua đối với bọn họ cũng không có nhiều ảnh hưởng, nhiều nhất là bị đánh lén một ít lương thảo mà thôi
Dưới tình huống bình thường, phương pháp như vậy đúng là không sai, nhưng đây là hai nghìn người do Duy Khắc Lai Ân chỉ huy, hoàn toàn không phải là một đội ngũ bình thường có thể so sánh, có điều điểm ấy Cổ Qua cũng không biết.
Ba ngày sau, Tháp Nặc Địch đại công tước phái tới nhóm quân đội thứ hai, Cổ Qua tướng quân lập tức hạ lệnh toàn quân nghỉ ngơi, khi ánh bình minh của ngày thứ hai nhô lên cũng chính là lúc công kích thành Khoa Mỗ Lạc.
Đối với phương pháp tiến công mà nói, công thành chiến chính là một hồi tiêu hao chiến, dùng chính tính mạng con người chém gϊếŧ nhằm chiếm tường thành đối phương, thường thường phải cần binh lực và tài năng gấp mấy lần đối phương để cường hành đánh hạ.
Mà lúc này bên trong Khoa Mỗ Lạc Thành chỉ có ba vạn quân phòng thủ, Cổ Qua đã có hơn mười lăm vạn binh lựccó sức chiến đấu dũng mãnh, còn có gần mười lăm vạn quân thực lực hơi yếu một chút nhưng thời khắc mấu chốt cũng có thể để hậu cần binh gia nhập chiến trường. Bởi vậy Cổ Qua đối với việc đánh chiếm thành Khoa Mỗ Lạc vẫn còn tin tưởng, điều lo lắng duy nhất trong lòng hắn chính là bên trong Tạp Lai quốc truyền tin về Huyền Tiểu Thiên Tôn!
Mặc dù hắn ở trước mặt bộ hạ cực lực đánh giá thấp khả năng của Huyền Tiêu Thiên Tôn, nhưng đây bất quá cũng nhằm nâng cao sĩ khí mà thôi, hắn làm chủ tướng không thể không phòng ngự một ít sự tình ngoài dự đoán. Nhất là lần này bọn họ cử binh đến xâm lấn, Tạp Lai quốc cũng không có phản ứng bình thường như sắp phải đại chiến, khác thường như vậy ít nhiều cũng làm cho trong lòng Cổ Qua có chút bất an.
Kết quả hôm nay sẽ chứng minh cho hắn sáng tỏ! Nếu như có thể đánh một trận chiếm được thành Khoa Mỗ Lạc thì tiêu diệt Tạp Lai quốc nọ cũng dễ như trở bàn tay, nếu như trận chiến này hắn thua, thì có lẽ chỉ có thể thua trong tay vị Huyền Tiêu Thiên Tông đột nhiên xuất hiên kia.
Bầu trời thăm thẳm âm u từ từ sáng lên, quân đội ở ngoài thành cũng đã ăn xong điểm tâm, y giáp quanh thân, binh khí đã rút ra khỏi vỏ, đằng đằng sát khí chậm rãi tới gần thành Khoa Mỗ Lạc.
Chiến tranh cho tới bây giờ đều rất tàn khốc, một hàng thang cây được binh lính mang lên, công thành xa cùng với chàng thành chùy được đẩy lên, rất nhanh đã đến tường thành, loạn tiễn cùng với đầu thạch xa(xe bắn đá) tức thời bắn xuống làm những binh lính bị ngã xuống dưới nằm ngổn ngang trên mặt đất. Vì vậy người phía sau tiếp tục dũng cảm quên mình xông lên, dùng sinh mạng của mình chỉ để thúc đẩy trận tuyến tiến lên phía trước vài bước mà thôi.
Ước chừng tiêu hao hơn một giờ, binh lính của Cổ Tư Mông công quốc mới mò đến thành tường, kế tiếp là một cuộc tranh đoạt chiến tại tường thành một cách tàn khốc.
Khắp nơi đều vang lên tiếng rống giận, đôi mắt của những binh lính xung phong dường như đã đỏ ngầu, tru lên một tiếng liền xông tới, binh lính trên tường thành cũng hống lên một tiếng tiếp tục bắn đá, khí thế hừng hực, loạn tiễn tề phóng