Chương 50: Mục Tiêu Của Chiến Tranh



Làm đại thiếu gia của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, hầu hết binh lính đối với Duy Khắc Lai Ân đều tương đối quen thuộc, có điều trừ những đồn đãi về vị đại thiếu gia này luôn thân thiện với mọi người ra thì dường như cũng không có điểm gì đáng lưu ý. Thẳng đến khi cùng Tát Duy tiến hành quyết đấu, mọi người mới phát hiện nguyên lai Duy Khắc Lai Ân là một ma pháp sư có thực lực cường đại!

Nhưng hiện tại, Duy Khắc Lai Ân lại một lần nữa làm đảo lộn cách nhìn của mọi người, thì ra ngoài là một ma pháp sư, Duy Khắc Lai Ân còn là một vị thống soái có năng lực chỉ huy xuất chúng!

Ở trong ấn tượng của đại đa số người tại đây, ma pháp sư cùng với thống lĩnh quân đội là hai việc không dính dáng gì với nhau, bởi vì phương thức chiến đấu của ma pháp sư bắt buộc bọn họ vừa không thích hợp xông pha chiến đấu, cũng không thích hợp để chỉ huy, nguyên nhân là do lúc bọn họ làm phép vô luận là miệng hay là tay đều ở trong trạng thái bận rộn. Nhưng khả năng chỉ huy của Duy Khắc Lai Ân lại viễn siêu hơn Tác Luân, có thể nói là đã làm cho tất cả binh lính phải thất kinh, thậm chí còn cảm thấy bất khả tư nghị.

Bất quá cùng với sự xuất hiện của Duy Khắc Lai Ân, sĩ khí ở thành Khoa Mỗ Lạc đã tăng vọt đến mức chưa từng có. Sau khi chứng kiến năng lực chỉ huy chiến đấu thần kỳ của Duy Khắc Lai Ân, tất cả mọi người đối với cuộc chiến lần này đã tràn đầy tin tưởng.

Kế tiếp, Duy Khắc Lai Ân từ trong tay Tác Luân tiếp nhận quyền huấn luyện hai ngàn binh lính linh nhuệ. Cũng vì đối với Duy Khắc Lai Ân luôn tin phục, nên lúc huấn luyện binh lính đối với Duy Khắc Lai Ân có thể nói là nói gì nghe nấy, quả thực đã đạt tới trạng thái mù quáng.

Tác Luân tự nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như vậy, thừa lúc Duy Khắc Lai Ân luyện binh hắn liền ở một bên cẩn thận quan sát, rồi tỉ mỉ nghiền ngẫm phương pháp luyện binh của Duy Khắc Lai Ân.

Ở phía tây bắc của thành Khoa Mỗ Lạc, tại Lạc Nhật hải, mỗi buổi chiều Duy Khắc Lai Ân đều mang theo hai ngàn tinh nhuệ của mình đến đây rèn luyện thủy tính. Đối với điều này Tác Luân cũng đã hỏi, nhưng Duy Khắc Lai Ân lại không nói ra nguyên nhân, chỉ nói việc này cần cho chiến tranh, sau vài lần hỏi không có kết quả Tác Luân cũng bỏ qua thậm chí lười biếng hỏi nữa.

Lúc thành Khoa Mỗ Lạc đang hừng hực khí thế diễn luyện quân trận, Cổ Qua tướng quân cũng không nhàn rỗi. Ngay ngày thứ năm Duy Khắc Lai Ân tới thành Khoa Mỗ Lạc, lúc Cổ Qua nhận được tin tức thì đã triệu tập xong nhóm thứ hai với mười lăm vạn đại quân, hắn liền tập hợp binh mã, bắt đầu tiến quân đến Khoa Mỗ Lạc Thành.

Căn cứ theo tính toán của Cổ Qua tướng quân, đợi cho hắn làm tốt công tác chuẩn bị trước khi đem mười lăm vạn đại quân này đi chiến đấu, thì mười lăm vạn đại quân tiếp viện đó cũng đã đến, tới lúc đó hợp binh cùng một chỗ liền nhất cử mà đánh chiếm thành Khoa Mỗ Lạc!

Lí do làm cho Cổ Qua tướng quân quyết định xuất quân còn vì một yếu tố khác, đó là lúc hắn nhận được tin tức chính xác thì bên trong Tạp Lai quốc cũng không có dấu hiệu triệu tập binh sĩ tăng viện. Hơn nữa hiện tại Tạp Lai quốc đang tiến hành cải cách chính trị mà việc này lại tuyệt đối không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được, vì vậy hắn nhận định hiện tại Tạp Lai quốc cũng không thể điều động quân đội một cách nhanh chóng. Cho nên trước khi biến động của Tạp Lai quốc kết thúc lựa chọn tốt nhất chính là tốc chiến tốc thắng.

“Thật sao, quân đội của Cổ Tư Mông công quốc đã ra khỏi thành ư?” Nghe tin tức do Tác Luân mang đến, lông mày Duy Khắc Lai Ân liền nhướng lên: “Không biết bọn chúng phái ra bao nhiêu người, và bao gồm những loại binh chủng nào thế?”

“Thúc đã phái thám tử có nhiều kinh nghiệm đi thám thính tỉ mỉ quân tình, có điều căn cứ theo những gì thúc biết về Tháp Nặc Địch đại công tước, hẳn là kỵ binh sẽ không đến một vạn, còn lại là cung tiễn thủ và đao thuẫn binh chiếm đa số. Mấy năm nay giữa hai quốc gia cũng không có cuộc chiến tranh đại quy mô nào, nói không chừng còn có thể có một bộ phận trọng trang giáp binh.” Nhắc đến chiến tranh, thần sắc của Tác Luân rõ ràng mang theo vài phần hưng phấn.

“Cuối cùng cũng đến, chờ khi có quân tình tỉ mỉ, lập tức đưa cho cháu một phần.” Nội tâm của Duy Khắc Lai Ân cũng có chút phấn chấn, trong mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên mang binh đi đánh giặc.

“Dựa theo trinh sát bên trong Cổ Tư Mông công quốc báo cáo, hiện tại Tháp Nặc Địch đại công tước đã triệu tập mười lăm vạn quân đang tiến vào lãnh thổ của chúng ta, xem ra đây là nhóm quân đội thứ hai của bọn chúng!” Tác Luân tiếp tục nói.

“Điều này đã nằm trong dự tính của chúng ta, chỉ là bọn chúng tập hợp mười lăm vạn đại quân, so với suy nghĩ của chúng ta vẫn ít hơn một chút.” Vừa nói, Duy Khắc Lai Ân vừa lấy ra một tờ giấy đưa cho Tác Luân: “Mấy thứ này làm phiền thúc chuẩn bị dùm cháu một chút.”

Nhìn vào trong tờ giấy vừa nhận lấy kia, đầu Tác Luân liền mê mang một trận, nhíu mày nói: “Mấy thứ này có ích lợi gì vậy?”

“Ha ha ha, người chỉ cần chú ý chuẩn bị dùm cháu là được, lần này thắng trận đẹp đến độ nào đều toàn bộ dựa vào mấy thứ này đấy.” Duy Khắc Lai Ân cười nói.

Tác Luân vỗ mạnh lên bàn một cái, kích động quát: “Đâu cần phiền phức như vậy, hiện tại bọn chúng chỉ có mười lăm vạn người, trong đó có năng lực chiến đấu thật sự nhiều nhất là một vạn. Đến lúc đó trực tiếp bày ra Lục Hoa trận còn không thể gϊếŧ cho bọn họ tè ra quần sao!”

“Không nên, như vậy tất nhiên có thể thủ thắng nhưng bên ta cũng bị tổn thất không ít. Mỗi một binh sĩ đều là con dân của Tạp Lai quốc chúng ta, dưới tình huống còn lựa chọn khác, chúng ta tuyệt đối không để bọn họ mất mạng một cách không minh bạch được!” ngữ khí Duy Khắc Lai Ân kiên định nói.

“Chiến tranh nào mà không có người chết chứ! Hơn nữa lấy năng lực cầm quân của cháu, tiêu diệt đối phương nhiều nhất cũng chỉ thương vong một vạn mà thôi, đây tuyệt đối là một thắng lợi huy hoàng mà từ trước tới nay ở Tạp Lai quốc chưa từng có!” Tác Luân vẫn đang cố gắng thuyết phục Duy Khắc Lai Ân, từ sau ngày chứng kiến Duy Khắc Lai Ân biến hóa binh trận một cách thần kỳ, hắn liền một mực chờ đợi Duy Khắc Lai Ân suất lĩnh ba vạn binh đánh cho Tháp Nặc Địch vốn có ưu thế về binh lực phải đại bại.

“Tác Luân thúc thúc, mục tiêu của cháu không chỉ là mười lăm vạn người đầu tiên, còn có mười lăm vạn nhân mã ở đằng sau nữa! Nếu muốn để cho Tạp Lai quốc yên ổn vài năm thì nhất định phải để cho Tháp Nặc Địch đại công tước chịu tổn thất lớn nhất!” Duy Khắc Lai Ân khẽ vỗ xuống bàn một cái: “Mục tiêu của cháu là đánh trận này phải làm cho Tháp Nặc Địch đại công không dám tự tiện phát động chiến tranh đối với chúng ta nữa!”

Nghe Duy Khắc Lai Ân nói xong, Tác Luân đột nhiên cảm giác thấy trong lòng có một loại cảm xúc không thể nói rõ lóe lên trong đầu.

Làm cho Tháp Nặc Địch đại công tước không dám tự tiện phát động chiến tranh, đây là tâm nguyện nhiều năm của Tạp Lai quốc! Cũng bởi vì phía tây của Tạp Lai quốc tiếp giáp với Lạc Nhật hải, phía đông nam lại là Mễ Ni Á sơn mạch, địa phương duy nhất nối liền với Á Đặc Tây đại lục là Cổ Tư Mông công quốc, chuẩn xác mà nói là lãnh địa của Tháp Nặc Địch đại công tước, một trong năm vị đại công tước của Cổ Tư Mông công quốc.

Tháp Nặc Địch đại công tước cùng với mấy vị đại công khác có liên hệ với nhau, thậm chí có thể thông qua quan hệ của bốn vị đại công tước khác mà trực tiếp cùng với những quốc gia xa hơn tiến hành mậu dịch. Nhưng Tạp Lai quốc lại nằm lệch về một góc, gần như tất cả vật tư đều phải tự cung tự cấp, bởi vậy thực lực của quốc gia so với Tháp Nặc Địch đại công tước yếu hơn rất nhiều.

Nhiều năm như vậy chiến tranh giữa hai quốc gia hơn phân nửa là do Tháp Nặc Địch đại công tước khởi xướng, Tạp Lai quốc chỉ bị động phòng thủ, do đó trước kia cũng chưa từng có hi vọng xa vời là có thể làm cho Tháp Nặc Địch đại công phải sợ hãi chính mình.

Điều này còn do tình thế chính trị đặc thù của Cổ Tư Mông công quốc. Lãnh địa của năm vị đại công tước tạo thành Cổ Tư Mông công quốc, nhưng bên trong lãnh địa của từng người đều có một nền chính trị, quân sự cùng kinh tế độc lập. Tháp Nặc Địch đại công tước cũng đã từng nghĩ tới việc mượn binh lực của những người khác để nhất cử chiếm đoạt Tạp Lai quốc, có điều đối phương lại yêu cầu Tháp Nặc Địch đại công tước sau khi xong việc phải đem một phần lĩnh thổ của mình làm thù lao, điều kiện này làm cho Tháp Nặc Địch đại công tước vô phương chấp nhận, vì thế mà không thể làm gì khác hơn là một mình đánh lâu dài, tin chắc một ngày nào đó sẽ có thể thành công.

Cho nên mới nói Tạp Lai quốc đến nay vẫn sống trong lo âu thấp thỏm, gian nan chống cự lại những cuộc tiến công của Tháp Nặc Địch đại công tước, thực lực của quốc gia rõ ràng đã càng ngày càng suy giảm. Do đó mà Tác Luân chưa từng nghĩ đến có một ngày làm cho Tháp Nặc Địch đại công tước không dám chủ động tấn công nữa.

“Tốt, làm cho Tháp Nặc Địch đại công tước không bao giờ dám chủ động tiến công!” Trong lòng Tác Luân đột nhiên cảm giác có muôn vàn hào khí, giống như hắn bỗng nhiên phát hiện: kiếp này đã có mục tiêu để phấn đấu!