Chương 46: Binh Trận Chi Uy.(1)



Chờ khi Á Lịch Khắc Tư giới thiệu sơ lược xong về chế độ mới và thông qua danh sách quan viên, cũng đã mất hết hai canh giờ, tình huống diễn ra y như định liệu từ trước của Duy Khắc Lai Ân, đám người ngu trung trong nhất thời không chịu được sự mới mẻ độc đáo của chế độ mới, đều chủ động từ quan, quyết tâm mang chấp niệm của chế độ cũ rời đi, Á Lịch Khắc Tư đều đáp ứng hết thảy, hơn nữa còn mượn điều này hướng về phía dân chúng giải thích hàm nghĩa của tự do, ví dụ như người không muốn làm quan thì có thể tự do nêu lên ý kiến của mình, cho dù là Quốc vương bệ hạ cũng không thể mạnh mẽ ra lệnh cho người khác làm những chuyện mà họ không muốn.

Tuyên bố danh sách quan viên xong, Mã Đặc Sâm mới lên giọng, hướng về mọi người tuyên bố: “Mấy ngày trước, ta đã nhận được tin tức tình báo là Cổ Tư Mông công quốc đã phái ra mấy chục vạn đại quân, muốn chiếm thành Khoa Mỗ Lạc, đối với nguyên khí chưa khôi phục của Tạp Lai quốc chúng ta từ lần chiến tranh trước mà nói, đây là một cuộc chiến tranh chỉ có ít phần thắng! Tuy nhiên các vị bá tánh không cần lo lắng, Huyền Tiêu Thiên Tôn đã truyền xuống cho chúng ta một thần trận, cuộc chiến tranh này có Huyền Tiêu Thiên Tôn bảo hộ, Tạp Lai quốc tất thắng!”

“Tạp Lai tất thắng!”

“Tạp Lai tất thắng!”

“…”

Trong khí thế sôi sục đó, Á Lịch Khắc Tư liền tiến lên phía trước, miêu tả cho bá tánh một tương lai tốt đẹp ở phía trước, xong đâu đấy mới mang theo phong phạm tân nhậm quân vương trở lại vương cung, bắt đầu tiến hành thực thi chế độ mới.

Hoạt động cả ngày nay đều diễn ra theo dự định của Duy Khắc Lai Ân, cho dù những quý tộc nhanh chóng gây áp lực nhưng cũng không dám cường ngạnh phản đối việc hủy bỏ chế độ quý tộc, như vậy sẽ bớt đi được rất nhiều việc phiền phức.

Thật vất vả mới tìm được một cơ hội ngồi riêng một nơi với Mã Đặc Sâm, Duy Khắc Lai Ân cười nói: “Chuyện tình của thành Áo Khắc Lan hoàn toàn giao cho gia gia, thành Khoa Mỗ Lạc tùy thời sẽ bùng nổ chiến tranh, chuyện tình cũng đã cấp bách lắm rồi, cháu định tối nay sẽ đi thành Khoa Mỗ Lạc.”

Tâm tình của Mã Đặc Sâm trở nên do dự không ngớt: “Đại cục của thành Áo Khắc Lan đã định nhưng còn rất nhiều chuyện phải làm, tỷ như chuyện an bài quan viên, thể chế chính trị vận hành ra sao, còn có đám quý tộc bị chúng ta bức hϊếp mà không chỗ để phát tiết, gia gia đoán chừng bọn chúng nhất định sẽ làm vài việc mờ ám, những chuyện này sẽ rất phiền toái a.”

“Cháu hiểu, hệ thống chính trị không thể trong ngày một ngày hai mà ổn định được, hơn nữa cho dù có vấn đề, trì hoãn một hai ngày cũng không quá khó, gia gia có thể tùy thời liên lạc thư tín với cháu. Về phần chuyện tình của những quý tộc kia, cứ dựa theo thương nghị của chúng ta lúc trước, chỉ cần có bằng chứng, trước tiên cứ mạnh mẽ giáo huấn một số kẻ cầm đầu có phân lượng, lại dùng Tạp Lai nhật báo cổ động tuyên truyền. Cháu tin rằng dưới sự uy hϊếp của thủ đoạn đẫm máu, bọn quý tộc kia cũng không dám làm ra bao nhiêu sóng gió!” Trong lòng Duy Khắc Lai Ân hiểu rất rõ, lúc này mà không có chút ngoan độc, kiên quyết tiêu trừ hết các tai họa ngầm, trong tương lai, những tai họa ngầm ấy sẽ phát triển thành vô số khối u ác tính, thậm chí tạo thành khối ung thư đưa Tạp Lai quốc vào con đường diệt vong!

Mã Đặc Sâm thở dài: “Những quý tộc này cũng chính là những bằng hữu khi xưa của gia gia, bắt gia gia phải đối xử với họ như vậy, trong lòng vẫn có chút áy náy a!”

“Ha hả, có một số việc chỉ do bởi lập trường bất đồng mà thôi. Gia gia nhất định phải nhớ kĩ, chế độ quý tộc phải được hủy bỏ hoàn toàn, nếu không sẽ là tai họa ngầm dẫn đến diệt quốc! Để trừ tận gốc chế độ quý tộc, điều tối quan trọng là dạy dân tâm, để cho tất cả mọi người đều chống lại chế độ đặc quyền của quý tộc, như vậy đám quý tộc mới không thể gượng dậy từ đống tro tàn. Muốn làm được việc này, Tạp Lai Nhật Báo chính là vũ khí tốt nhất. Còn chế độ lấy dân làm gốc, cũng nhất định phải chứng tỏ được, việc người dân bị tước mất quyền lợi chính là con đường dẫn đến diệt vong nhanh nhất! Hơn nữa chế độ lấy dân làm gốc cũng có thể làm cho các cấp chính quyền trở nên vững chắc, giúp sớm phát hiện ra các mối tai họa ngầm.” Duy Khắc Lai Ân biết Mã Đặc Sâm có thể làm tốt những việc này, chẳng qua là trong nhất thời phải tiếp xúc với quá nhiều khái niệm mới, nên trong lòng có chút lo âu mà thôi.

“Huyền Tiêu Thiên Tôn chế định ra chế độ này, không giống với các quốc gia khác trên đại lục, bất quá nghe qua dường như cũng rất có đạo lí, gia gia đây cũng chỉ biết làm hết sức mình mà thôi.” Mã Đặc Sâm cũng hiểu tình hình chiến sự nơi tiền tuyến đang hết sức căng thẳng, nếu chính mình rời khỏi thành Áo Khắc Lan, thì chẳng còn ai có thể áp chế được những quý tộc kia, vì vậy đành phải đem hi vọng phó thác vào binh trận do Huyền Tiêu Thiên Tôn truyền xuống.

“Còn có mười ba người mà cháu đã lựa chọn, gia gia hảo hảo kiểm tra thân thế của bọn hắn một chút, nhất là khảo sát phẩm hạnh của bọn họ, chờ trận chiến này kết thúc, bọn họ sẽ được trọng dụng vào việc khác, ngàn vạn lần không thể xảy ra điều gì không may với họ!” Duy Khắc Lai Ân lại trịnh trọng dặn dò.

“Cái này cháu yên tâm đi, gia gia nhất định đem chuyện này xử lý thỏa đáng.” Thật ra mà nói, chuyện này không có gì là khó khăn, Mã Đặc Sâm đáp ứng rất sảng khoái.

“Nếu như thế, cháu bây giờ phải đi tìm Á Lịch Khắc Tư bệ hạ, trước tiên phải có thánh chỉ thì mới làm được mọi việc.” Duy Khắc Lai Ân cười ha hả nói.

Mã Đặc Sâm cũng đành phải im lặng lắc đầu, mặc dù nói Á Lịch Khắc Tư làm quốc vương nhưng chẳng phải hết thảy mọi chuyện vẫn nghe lời Duy Khắc Lai Ân đó sao? Chỉ cần một câu nói của Duy Khắc Lai Ân, Á Lịch Khắc Tư cũng sẽ lập tức nhường ngôi vị! Theo lời Duy Khắc Lai Ân, chờ cho mọi chuyện của Tạp Lai quốc trở nên ổn định, hắn sẽ đi du lịch khắp nơi trên đại lục, Mã Đặc Sâm không sao giải thích được, tuy nhiên nghe nói đó là ý của Huyền Tiêu Thiên Tôn, hắn cũng không có lý do nào để phản đối.

Mã Đặc Sâm vĩnh viễn không thể biết một điều, cái gọi là Huyền Tiêu Thiên Tôn chỉ là kiếp trước của Duy Khắc Lai Ân mà thôi.

Duy Khắc Lai Ân mang theo năm vị gia tướng được gia tộc Bố Lai Ni Khắc bồi dưỡng, đi suốt đêm không ngừng nghỉ, hướng về phía thành Khoa Mỗ Lạc, rốt cuộc đến khi mặt trời mọc, đã đi tới dưới chân thành.

Tác Luân nghe nói Duy Khắc Lai Ân, lập tức cưỡi khoái mã chạy ra khỏi cửa thành, từ rất xa đã cao hứng hô lên: “Ha ha, Duy Khắc Lai Ân, cháu tới rồi à! Mấy ngày nay thúc diễn luyện Lục Hoa trận, phát hiện trận pháp này thoạt nhìn đơn giản nhưng lại diệu dụng vô cùng, cháu nhanh chóng vào xem một chút rốt cuộc ta luyện được như thế nào!”

Thấy bộ dạng hưng phấn của Tác Luân, Duy Khắc Lai Ân không khỏi lắc lắc đầu, vị thúc thúc này của mình dường như luôn có một ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt ở trong lòng, đối với việc luyện binh và đánh giặc luôn nhiệt tình một cách dị thường.

“Lúc ở nhà gia gia thường xuyên khích lệ, nói tài nghệ luyện binh của Tác Luân thúc thúc còn cao hơn một chút so với gia gia!” Duy Khắc Lai Ân cười đáp lại.

“Ha hả, lão gia tử tương đối hiểu rõ thúc a, thúc phát hiện Lục Hoa trận này rất hợp với khẩu vị của mình, nếu thúc có thể học Lục Hoa trận này từ sớm, trong trận chiến mười ba năm trước đây, nhất định có thể giảm bớt được không ít tổn thất a!”

Hai người vừa nói vừa cưỡi ngựa từ từ tiến vào trong thành.

Thành Khoa Mỗ Lạc vốn là một thành thị quân sự, bên trong ngoại trừ có hơn một vạn lính đồn trú, còn lại hoàn toàn không có một hộ dân nào, tất cả kiến trúc trong thành đều được xây dựng dựa theo tiêu chuẩn quân sự. Vừa qua khỏi cửa thành là một quảng trường hình tròn thật to, quảng trường này vào thời chiến có thể dễ dàng triệu tập quân đội, thời bình có thể dùng làm luyện binh tràng, sức chứa đủ để cho tất cả quân đội trong thành cùng nhau luyện binh.

Lúc này trên quảng trường chi chít những nhóm binh sĩ, đang tiến hành thao luyện kỹ xảo gϊếŧ địch.

Nhìn thoáng qua, những binh sĩ này tựa hộ lộ ra vẻ lộn xộn nhưng chỉ cần hơi tỉ mỉ một chút là có thể phát hiện những vị trí mà các binh sĩ đang đứng đều ẩn chứa huyền ảo. Nếu như từ không trung nhìn xuống, có thể nhìn ra những binh sĩ này đứng thành trận hình không tròn, cũng không vuông, mà là một đồ hình sáu cạnh. Những hình sáu cạnh đó tiếp nối nhau liên tiếp, hợp thành một tấm lưới khổng lồ, động tác di chuyển của các binh sĩ giống như là một đóa hoa mai sáu cánh nở rộ, vì vậy mới có tên gọi Lục Hoa trận.