Chương 47: Binh Trận Chi Uy.(2)



Sắc mặt Duy Khắc Lai Ân ở bên cạnh hơi đổi, chân mày không nhịn được mà khẽ nhíu lại, bởi vì hắn phát hiện Lục Hoa trận mà Tác Luân diễn luyện thật sự là quá dã man, hoàn toàn đánh mất đặc tính khinh linh ổn định của Lục Hoa trận, biến thành một Lệ trận đằng đằng sát khí.

Lục Hoa Trận dựa vào vị trí phân bố hàng ngũ hợp lý của nó, có thể nói là một loại trận pháp lợi dụng binh lực để đạt hiệu suất cao, có khả năng dựa trên nền tảng của nó mà tiến hành một ít thay đổi đều rất thuận lợi, thích hợp trên chiến trường mà tình hình quân địch vốn thuấn tức vạn biến (thay đổi trong nháy mắt). Nhưng đặc điểm lớn nhất của Lục Hoa trận là dễ dàng thay đổi tính linh hoạt một cách hài hòa với chỉ huy, là một trận pháp đặt biệt khảo nghiệm năng lực soái lĩnh của một người thống soái. Một chi quân đội tinh thông Lục Hoa trận thêm vào một người thống lĩnh cao minh thì gần như có thể dựa vào trận pháp này mà ứng đối được với tất cả địa hình cùng tình hình quân địch.

Thế nhưng Tác Luân diễn luyện Lục Hoa trận lại không thể đem sự vững vàng hùng dũng của trận pháp phát huy đến cực hạn, mặt ổn định của khu vực phòng thủ lại vô cùng suy yếu, quân đội như vậy nếu trên chiến trường cố nhiên có thể gϊếŧ địch một ngàn nhưng cũng tự tổn thất năm trăm. Uy lực của trận pháp như thế so với của trận pháp trước kia tự nhiên là lớn hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng không bằng với Lục Hoa trận chân chính, nhất là sự linh hoạt và ổn định hai mặt thuận lợi của nó lại càng thiếu đi nghiêm trọng, có thể nói là mất đi tinh túy của Lục Hoa trận.

Tác Luân hiển nhiên đã nhận thấy nét mặt của Duy Khắc Lai Ân, trong lòng không khỏi có chút khó chịu nói: “Duy Khắc Lại Ân, cháu xem thúc thúc diễn luyện trận pháp này ra sao?”

Duy Khắc Lại Ân là ai? Mấy trăm năm tuế nghuyệt cũng không phải là sống uổng phí, vừa nghe ngữ khí của Tác Luân đã biết trong lòng hắn có chút không phục, từ từ nói: “Trận pháp này sắc nhọn như dao, mãnh liệt như lửa, trên chiến trường chính là một đội hổ lang chi sư dũng cảm trực tiến! Cháu xem mà thấy trong lòng ngứa ngáy, không bằng cháu và thúc lựa chọn năm nghìn người, đem trận thế thực chiến mà diễn luyện một phen xem thế nào?”

“Ha ha ha, tốt! Từ khi thúc luyện thành Lục Hoa trận này, những bang phái nhỏ với nhân số hơn một vạn đối chiến với số quân năm nghìn của thúc cũng không phải đối thủ, thúc ở chỗ này thật đúng là rất buồn bực. Có điều bọn chúng quá ngốc, Lục Hoa trận này vẫn chưa diễn luyện hoàn hảo, để cháu bồi tiếp thúc chơi đùa thật đúng là không còn gì bằng!” Tác Luân lập tức cười ha hả nói.

“Nếu như vậy, hãy phân cho cháu năm nghìn binh lính, trước hết để cháu làm quen một chút, chờ đến giữa trưa ăn xong cơm nước rồi chúng ta trở lại tỷ thí!” Duy Khắc Lai Ân cố tình muốn cho Tác Luân ăn một chút thua thiệt, giúp cho hắn hiểu cái gì mới là Lục Hoa trận thật sự.

Rất nhanh, năm nghìn binh lính mà Tác Luân đã phân cho Duy Khắc Lai Ân đã đứng vào những vị trí thích hợp, Tác Luân cũng muốn nhìn một chút cách luyện binh của Duy Khắc Lai Ân, bởi vậy liền ở một bên quan sát. Đây cũng là một cơ hội tốt để Duy Khắc Lai Ân chỉ dạy cho Tác Luân, một bên hắn vừa chỉ huy binh lính bài binh bố trận, một bên vừa giảng giải cho Tác Luân những đạo lý ẩn chứa trong đó.

Binh trận, đơn giản là tập trung vào hàng ngũ cùng chỉ huy mà thôi. Có binh trận coi trọng hàng ngũ, có binh trận lại coi trọng chỉ huy, nhưng Lục Hoa trận này rất coi trọng hàng ngũ lại càng chú trọng chỉ huy.

Đầu tiên là để năm nghìn binh lính này dựa theo phương pháp Tác Luân dạy mà diễn luyện một phen, Duy Khắc Lai Ân liền căn cứ trong đó mà chỉ ra những chỗ không chính xác và không đúng vị trí rồi tiến hành tu chỉnh một chút.

Tác Luân ở bên cạnh quan sát phương thức bày trận của Duy Khắc Lai Ân, có chỗ thì cảm thấy sáng tỏ thông suốt, nhưng cũng có chỗ lại không cho là đúng, nhất là chứng kiến Duy Khắc Lai Ân đem binh trận vốn đằng đằng sát khí trở nên trung uy trung củ (quy củ phép tắc), trong lòng hắn lại có chút khinh thường.

Có điều trong lòng bản thân Tác Luân cũng có chủ ý: “Chờ lát nữa đối luyện quân trận, phải hảo hảo làm cho tiểu tử này ăn một chút đau đớn mới được, để hắn biết rằng soái lĩnh đánh giặc phải dựa vào sĩ khí cùng công kích cường đại! Đến lúc đó sẽ cho tiểu tử này hiểu, bản lĩnh cầm quân đánh giặc của ta cũng không phải do thổi phồng!”

Thời gian một buổi sáng dùng để luyện binh khẳng định là không đủ, bởi vậy Duy Khắc Lai Ân chỉ đem một ít chỗ sửa lại một chút, lập tức bắt đầu thao luyện trên mặt đất.

Chỉ thấy Duy Khắc Lai Ân huy động hai lệnh kỳ, năm nghìn binh sĩ xếp thành một binh trận, khi thì như thanh long xuất thủy, khi thì như lão quy bàn cứ, khi thì lại như phi cầm lược không. Dường như giờ phút này trước mắt không phải là năm nghìn người tạo thành binh trận, mà là một chỉnh thể biến hóa vô cùng, tràn ngập linh động cùng mỹ cảm.

Lúc mới bắt đầu, Tác Luân chỉ cảm thấy biến hóa của binh trận này thập phần linh hoạt, nhưng dần dần hắn phải trợn to hai mắt bởi vì hắn phát hiện biến hóa của binh trận này đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn!

Mặc dù mới quan sát, hướng đi động tác của từng binh lính đều lộ ra sắc thái trung uy trung củ, những động tác và hướng đi hết sức đơn giản, nhưng sau khi những tổ hợp này hoàn thành một chỉnh thể thì tựa hồ một người trước mắt cũng tao ra uy thế to lớn vô cùng, làm cho hắn liếc mắt chăm chú quan sát cũng có cảm giác vô phương kháng cự.

Trận thế biến hóa càng ngày càng phức tạp, ngay từ đầu là biến ảo một số hình trạng động vật kỳ quái, càng về sau lại đột ngột như cuồng phong mãnh liệt, thoắt một cái lại như ô vân(mây đen) tụ tập, biến hóa của trận pháp đã vượt qua sức tưởng tượng của Tác Luân, làm hắn kinh ngạc đến nỗi miệng phải mở to hết cỡ, thật lâu cũng không thể khép lại.

"Xuân phong hốt chí, phồn hoa biến địa!" Duy Khắc Lại Ân vẫn một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên lớn tiếng quát, hai tay cấp tốc huy động trận kỳ.

Chỉ thấy trận thế như ô vân bao quanh lại đột nhiên mạnh mẽ vỡ ra, giống như một đóa hoa tươi trong nháy mắt nở xòe ra, làm cho người khác có cảm giác hoa cả mắt.

Đông đảo quân sĩ ở một bên quan sát lúc này vẻ mặt mọi người đều giống như vịt bị kinh lôi bạo động dọa chết khϊếp mà choáng váng, ngơ ngác nhìn những binh lính đang thở hổn hển vì đang diễn luyện trận thế, mặt mày mỗi người đều hiện lên thần sắc không thể tin được.

“Này, này, đây là…” Không biết lắp bắp bao lâu, cả người Tác Luân cũng không thể tỉnh táo lại, ngón tay run rẩy chỉ vào năm nghìn binh lính, một câu đầy đủ cũng nói không nên lời.

“Tác Luân thúc thúc, thúc cảm thấy cháu diễn luyện Lục Hoa trận như thế nào?” Duy Khắc Lai Ân híp mắt cười cười nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về Tác Luân hỏi.

“Đây, đây mới thật sự là Lục Hoa trận sao?” Tác Luân cuối cùng cũng điều hòa được hơi thở, kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là Lục Hoa trận, chẳng lẽ thúc mới vừa rồi có phát hiện chỗ nào không giống Lục Hoa trận sao?” Duy Khắc Lai Ân vẫn cười cười hỏi.

Tác Luân im lặng một hồi, sau khi Duy Khắc Lai Ân diễn luyện trận pháp, ngay từ đầu hắn vẫn còn có chú ý tỉ mỉ những chi tiết, nhưng không bao lâu tất cả chú ý liền tập trung vào những biến hóa không thể tưởng tượng nổi của trận pháp, hơi đâu mà dành thời gian đi chú ý những chi tiết kia chứ? Bởi vậy Tác Luân cũng không biết rốt cục Duy Khắc Lai Ân mới vừa rồi có phải là dùng Lục Hoa trận không.

Căn cứ vào những hiểu biết của Tác Luân về Lục Hoa trận, hình như binh trận này cũng không có những biến hóa thần kỳ như vậy. Nhưng nếu nói là không phải, thì những binh lính này đều do hắn tự mình thao luyện, Duy Khắc Lai Ân chỉ là lần đầu tiên *** lĩnh, căn bản không có khả năng diễn luyện một trận pháp như vậy từ trước!

Sau khi im lặng một lúc, Tác Luân rốt cục thở dài nói: “Gặp phải binh trận như thế, cho dù thúc có một vạn tinh nhuệ cũng không dám cùng với năm nghìn quân của cháu đối địch.”

“Ha Ha ha, không bằng thúc *** lĩnh tất cả hai vạn bảy ngàn binh lính còn lại, thử xem Lục Hoa trận với năm nghìn binh lính của cháu, được chứ?” Duy Khắc nhẹ nhàng hỏi, tựa hồ không cảm thấy khác biệt lớn về nhân số có cái gì không ổn.

Nhiệt huyết của Tác Luân lập tức dâng lêи đỉиɦ điểm, gân xanh trên trán nổi lên dồn dập: “Được, thúc lấy hai vạn bảy ngàn người thử đối chiến với Lục Hoa trận năm nghìn người của cháu xem sao! Thúc không tin, dựa vào binh lực gấp năm lần của mình nếu vẫn không thể thủ thắng, thúc sẽ đem đầu chặt xuống làm cái hũ đựng nướ© ŧıểυ!"

Khi thực chiến không chỉ dựa vào giảng cứu trận pháp mà thêm vào đó thể lực binh lính cũng là một nhân tố trọng yếu. Tác Luân thừa nhận bản thân trên phương diện trận pháp không bằng Duy Khắc Lai Ân, nhưng hắn tin tưởng với binh lực hơn năm lần thì ngay cả tiêu hao chiến cũng có thể đem năm nghìn người tiêu hao đến chết!