Chương 36: Bắt Đầu Tạo Phản.



Chứng kiến song phương tham chiến chậm rãi tiến ra sân, hơn nữa triển khai trận thế cách xa nhau khoảng một trăm mét, khán giả ở chung quanh xôn xao đứng cả lên hô lớn.

“Lần này hẳn là không giống như lần trước chứ, thoáng cái đã kết thúc?” Một người hiểu chuyện thuận miệng nói ra, cuộc tỷ thí lần trước giữa Duy Khắc Lai Ân và Tát Duy chỉ diễn ra trong thời gian hai cái hô hấp đã kết thúc, bọn họ căn bản không nhìn ra cái quái gì cả.

“Không có đâu, ngươi không thấy lần này có rất nhiều người tham gia ư, cho nên không thể kết thúc nhanh được!” Một người ở bên cạnh tiếp lời đáp.

“Ta cũng vậy, không biết ai sẽ là người chiến thắng đây nhỉ?” Lại có một kẻ không chịu cô đơn, chen miệng vào.

Người bắt chuyện đầu tiên nghiêng đầu quay sang, đánh giá từ trên xuống dưới kẻ mới lên tiếng một lượt, khinh thường đáp: “Còn phải đoán nữa sao, bên thắng nhất định là gia tộc Bố Lai Ni Khắc rồi!”

“Ta thấy chưa chắc, phe Mục Thác bá tước có năm người, nhiều hơn hai người so với đội ngũ của Mã Đặc Sâm công tước!” Một tên gia hỏa hơi có chút lý trí tranh cãi.

“Nói thế cũng không đúng, ngươi không thấy Duy Khắc Lai Ân thiếu gia là ma pháp sư sao? Nếu thực sự đánh nhau, ma pháp sư chính là tương đương với mấy kiếm sĩ đấy! Hơn nữa Á Lịch Khắc Tư thiếu gia còn không có lên đài, khẳng định là Mã Đặc Sâm công tước cảm thấy không cần thiết rồi!” Một vị bình dân sùng bái gia tộc Bố Lai Ni Khắc một cách mù quáng phản bác.

“Chà chà, các ngươi nhìn xem Duy Khắc Lai Ân thiếu gia đang làm gì kìa, cậu ấy cắm năm lá cờ lên mặt đất làm cái gì nhỉ?” Chứng kiến Duy Khắc Lai Ân bắt đầu bố trí Ngũ Hành trận, lập tức có người không kìm được hỏi.

Một kẻ ở bên cạnh nghe được liền mang theo bộ dáng trách móc, quát lớn lên: “Thủ đoạn thần kỳ của ma pháp sư ngươi có thể hiểu được không? Im lặng một chút đi, tập trung mà xem Duy Khắc Lai Ân thiếu gia biểu diễn kìa!”

Thấy Duy Khắc Lai Ân đem mấy lá cờ cắm trên mặt đất, quốc vương bệ hạ không khỏi cảm thấy kỳ quái, không nhịn được mà quay đầu hỏi Lạp Tát Khắc ở kế bên: “Đại sư, người có biết Duy Khắc lai Ân đang làm gì không, mấy lá cờ đó là ma pháp đạo cụ sao?”

Lạp Tát Khắc cũng không rõ đó là thứ gì, cau mày quan sát thật kỹ, thậm chí còn nhắm mắt cảm ứng một phen rồi mới hồi đáp: “Ta cũng không nhìn ra nó là vật gì, bất quá lá cờ kia không có ma pháp nguyên tố ba động, chắc là không phải ma pháp đạo cụ? Hơn nữa ta cũng chưa từng nghe qua có ma pháp đạo cụ nào giống như lá cờ cả, có lẽ chúng nó có tác dụng khác chăng?”

Nhìn đến mấy lá cờ kia, Mục Thác bá tước cũng cảm thấy kinh dị, có điều khi hắn sờ sờ ma pháp quyển trục Thiên Hỏa Lưu Tinh trong ngực lại có cảm giác an lòng hẳn lên.

Lúc này ở ngoài thành đại chiến chuẩn đang chuẩn bị đến hồi căng thẳng, thì bên trong thành lại dấy lên một cơn cuồng phong ----- Sau khi Á Lịch Khắc Tư nhận được hồi báo của thám tử được an bài ở ngoài thành, hắn biết thời khắc mấu chốt đã đến, lập tức cùng với đám gia tướng mang theo một ngàn binh lính tinh nhuệ xông vào quý phủ của Mục Thác bá tước.

Đa số những gia tướng này đều là người có mặt trong việc tra hỏi Tắc La ngày hôm đó, sớm đã biết Mục Thác bá tước là gián điệp do Cổ Tư Mông công quốc phái tới nằm vùng, với lại trên đường cũng đem mọi chuyện nói rõ với các tướng lĩnh khác, vì vậy giờ phút này cả đám tướng lĩnh đều là nộ khí xung thiên, khiến cho người ta sợ hãi.

Bởi vì chuyện tranh đoạt nguyên soái lệnh, Mục Thác bá tước đã mang theo toàn bộ thực lực trong gia tộc, cho nên Á Lịch Khắc Tư hầu như không gặp phải bất kỳ sự chống cự nào, hoàn toàn chiếm lĩnh phủ bá tước, chẳng những vậy còn dựa theo lời khai ngày đó của Tắc La, thuận lợi tìm thấy chứng cứ chính xác được cất dấu ở nơi bí mật.

“Xem những sổ sách này một chút đi, văn kiện và con dấu đã chứng thực thân phận của Mục Thác! Tên cẩu tặc này mai danh ẩn tích lẻn vào Tạp Lai quốc ta, chính là vì muốn nắm giữ nguyên soái lệnh, sau đó nhất cử tiêu diệt chúng ta!” Á Lịch Khắc Tư hung hăng đập những sổ sách kia lên bàn, nổi giận đùng đùng, hướng tới bọn gia tướng mà quát lớn: “Các người nói đi, đối với những tên khốn kiếp như vậy, chúng ta phải xử lý thế nào?”

“Gϊếŧ, cho hắn chịu hình phạt thiên đao vạn quả ở trước cửa thành!” Các tướng lĩnh tức giận điên người, hận không thể chém tên ác tặc Mục Thác vài đao ngay bây giờ.

“Việc này nhất định phải làm! Bất quá hiện tại chúng ta còn có việc trọng yếu hơn, theo ta được biết, một vài thị vệ trong vương cung đã cấu kết với Mục Thác cẩu tặc, đợi thời cơ chín muồi sẽ trong ứng ngoài hợp, một lần hành động đánh hạ vương cung. Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là trước tiên là quét sạch đám bại hoại này, không thể để cho bọn chúng có bất kỳ cơ hội nào!” Á Lịch Khắc Tư quát một tiếng chói tai: “Các ngươi, ai muốn cùng ta đánh vào vương cung, thanh trừ phản nghịch?”

Chúng gia tướng trung thành cảnh cảnh, lúc này mỗi người đều tức giận nổi nóng, đồng thanh hô lớn: “Đánh vào vương cung, thanh trừ phản nghịch!” Bọn họ hồn nhiên không cảm giác được, đây là Á Lịch Khắc Tư kéo bọn họ đi tạo phản.

Có chúng gia tướng ủng hộ, vó ngựa Á Lịch Khắc Tư không dừng lại chút nào nữa, đem theo chứng cứ xác thực chứng minh thân phận Mục Thác bá tước rồi đi thẳng đến cửa vương cung.

Mặc dù Á Lịch Khắc Tư tuổi còn nhỏ, nhưng là thành viên trực hệ của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, thế nên cũng có thị vệ vương cung nhận ra hắn, vì vậy khi hắn đưa ra chứng cứ cấu kết địch nhân của Mục Thác bá tước, đồng thời nghiêm nghị tuyên bố bản thân là phụng theo mật lệnh liên hợp của quốc vương bệ hạ cùng Mã Đặc Sâm công tước, đến đây thanh trừ phản nghịch.

Trong lãnh thổ Tạp Lai quốc, uy danh gia tộc Bố Lai Ni Khắc càng ngày càng hưng thịnh, thậm chí mơ hồ có khuynh hướng vượt qua hoàng thất, chính vì nguyên nhân này mới làm cho quốc vương bệ hạ có ý nghĩ làm suy yếu gia tộc Bố Lai Ni Khắc. Cho nên sau khi những người thị vệ kia xác nhận chứng cứ là thật, không hề nghi ngờ bao nhiêu, dễ dàng để đoàn người Á Lịch Khắc Tư tiến vào vương cung.

Tình hình này khiến cho trong lòng Á Lịch Khắc Tư thở phào nhẹ nhõm, nếu như thị vệ cứng rắn ngăn trở, bọn hắn tự nhiên không tránh được phải mãnh mẽ tấn công vào, đến lúc đó con số thương vong thật sự không thể nào dự tính nổi!

Á Lịch Khắc Tư không xa lạ gì với sự bố trí trong vương cung, hắn phân phó bọn gia tướng bảo vệ các nơi trọng yếu, chính mình mang theo mấy vị tâm phúc có thể tin tưởng nhất, trực tiếp gϊếŧ vào hậu cung.

“Ca ca nói, những người này hôm nay không được thoát khỏi cái chết, mình cũng đã cam đoan chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhất định không thể làm vướng chân huynh ấy!” Một bên Á Lịch Khắc Tư vọt vào hậu cung, một bên nghĩ ngợi trong lòng.

Vương cung đã bị Á Lịch Khắc Tư chiếm lĩnh, nhưng mà bởi vì trước đó có bố trí chặt chẽ, sớm phái người canh gác các lối ra, tránh để cho tin tức truyền ra ngoài, vì vậy ở ngoài thành không có ai biết được tin tức gì.”

“Liệt Phong loạn sát trận!”

Mục Thác bá tước gầm lên giận dữ, cả người được bao phủ bởi một tầng quang mang thanh sắc đấu khí, điên cuồng loạn vũ đại kiếm trong tay gϊếŧ về phía đối diện.

Cùng lúc đó, bốn nhi tử của Mục Thác cũng rống lên một tiếng, vận khởi thanh sắc đấu khí hộ thể đồng dạng như của Mục Thác bá tước vây công tới.

Lúc này Duy Khắc Lai Ân đang khép hờ hai mắt, trong miệng nhanh chóng vang lên rất nhiều ma pháp chú ngữ phức tạp, ma pháp nguyên tố ở xung quanh cấp tốc tụ tập lại.

Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân đều đã đem đấu khí của bản thân thôi phát đến cực hạn, quang mang bạch sắc đấu khí trên người còn sáng hơn gấp bội so với Mục Thác bá tước. Hai người chia ra đứng ở chỗ cách Duy Khắc Lai Ân khoảng hai thước, lấy Duy Khắc Lai Ân làm trung tâm rồi nhanh chóng chuyển động, tựa như Duy Khắc Lai Ân là tâm của cây kim, bọn họ là hai đầu kim.

Năm cây cờ tạo thành Ngũ Hành trận kia đang cắm ở trong vòng phòng ngự của Mã Đặc Sâm cùng Tác Luân.