Chương 35: Lâm Chiến.



Ngay khi Cố Qua đang lợi dụng bóng đêm rời khỏi phủ Mục Thác bá tước, Duy Khắc Lai Ân và Lô Bản Đạt pháp sư mới vừa từ vương cung đi ra, bọn họ tất nhiên là đi gặp Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư.

“Như thế nào, Lạp Tát Khắc đại sư đồng ý chứ?” Vừa thấy Duy Khắc Lai Ân đi vào, Mã Đặc Sâm công tước đã sớm chờ ở thư phòng, vội vàng hỏi.

Duy Khắc Lai Ân tươi cười đáp: “Chuyện so với dự tính của cháu còn thuận lợi hơn, Lạp Tát Khắc không chỉ bằng lòng thoát ly quốc vương bệ hạ, hơn nữa còn đáp ứng đến lúc đó sẽ giúp chúng ta một tay. Có hắn làm nội ứng bên cạnh quốc vương bệ hạ, xem ra ngày mai vương cung sẽ phải đổi chủ nhân rồi!”

Mã Đặc Sâm khẽ nhíu nhíu mày: “Cháu cảm thấy Lạp Tát Khắc có đáng tin hay không? Nếu hắn ở bên này đáp ứng, quay lưng lại lại đi nói với bệ hạ thì chúng ta sẽ thảm lắm đó!”

“Điều này thì gia gia cứ yên tâm, cháu có thể nhìn ra được Lạp Tát Khắc vô cùng si mê nghiên cứu ma pháp. Gần đây cháu để cho Lô Bản Đạt pháp sư mang đến cho hắn không ít ý tưởng nghiên cứu ma pháp, hiện tại hắn đã thật tâm quy phục chúng ta, về việc nhìn người này cháu vẫn còn có điểm nắm chắc.”

Kiếp trước Duy Khắc Lai Ân ở trong hồng trần lịch lãm sáu mươi năm, đạo lý đối nhân xử thế cũng đã rèn luyện tới mức hoàn hảo, hắn tự tin bản thân mình sẽ không nhìn lầm. Mặc dù thiên phú ma pháp của Lạp Tát Khắc chỉ được coi là loại bình thường, nhưng sự si mê đối với ma pháp của hắn thì cả thành Áo Khắc Lan đều biết, cho nên ban đầu Duy Khắc Lai Ân mới tính tới việc mượn sức của hắn.

Lúc này ánh mắt Mã Đặc Sâm lại dừng lại trên người Á Lịch Khắc Tư, do dự một chút giống như muốn nói cái gì đó, có điều rút cục cũng không nói ra.

Duy Khắc Lai Ân đoán được tâm sự của Mã Đặc Sâm, cười nói: “Gia gia vẫn còn lo lắng cho Á Lịch Khắc Tư sao?”

“Ân, dù sao nó mới chỉ mười lăm tuổi thôi, trước kia còn chưa từng làm qua việc gì, có chút bận tâm cũng là đương nhiên.” Mã Đặc Sâm gật gật đầu.

“Việc gia gia lo lắng hoàn toàn là dư thừa, biết bao anh hùng hào kiệt trên đại lục đều gầy dựng nên uy danh sự nghiệp lúc tuổi còn trẻ, rất nhiều chuyện chỉ có phóng tay đi làm mới biết mình có khả năng làm tốt hay không! Tuy gia tộc Bố Lai Ni Khắc chúng ta không phải là gia tộc nổi danh trên đại lục như những thế gia đại quốc kia, nhưng cháu tin tưởng nam nhi gia tộc ta đều là bậc đại trượng phu không thẹn với trời đất!” Nói rồi Duy Khắc Lai Ân vỗ mạnh một cái vào vai Á Lịch Khắc Tư, cười lớn hỏi: “Á Lịch Khắc Tư, ngày mai đệ là nhân vật chính, đệ có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình không?”

Khuôn mặt nhỏ như tờ giấy của Á Lịch Khắc Tư đã sớm đỏ bừng, nắm chặt đầu quyền vung lên trên không trung, đứng dậy trả lời một cách dõng dạc: “Ca ca yên tâm, đệ chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Vừa nói, đôi môi hắn vừa khẽ run.

“Tốt lắm, với những lời này của đệ là đã có khí thế của quốc vương tân nhiệm Tạp Lai quốc rồi đấy!” Duy Khắc Lai Ân nhẹ nhàng đánh một quyền lên ngực Á Lịch Khắc Tư, sau đó lớn tiếng nói: “Cuối cùng huynh nhắc nhở đệ một câu, hành động ngày mai đệ chính là chủ soái, bất luận là chuyện gì xảy ra, đệ đều phải giữ vững dũng khí tuyệt đối! Đệ phải biết rằng việc ngày mai đệ làm là tạo phản! Những gia tướng kia cho dù trung thành đến đâu chăng nữa, thì lúc tạo phản trong lòng bọn họ vẫn còn chút khϊếp đảm, cho nên đệ nhất định phải truyền cho họ sự can đảm, chỉ có dựa vào sự trợ giúp của đám gia tướng, đệ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ!”

“Dạ, đến lúc đó đệ nhất quyết không chùn bước, tuyệt không làm mất thể diện của gia tộc Bố Lai Ni Khắc!” Á Lịch Khắc Tư hồi đáp với ngữ khí kiên định.

“Được, chờ khi đệ kế vị, huynh sẽ truyền cho đệ một bộ tuyệt thế kiếm pháp, sau này nó sẽ là trấn quốc kiếm pháp của Tạp Lai quốc chúng ta!” Duy Khắc Lai Ân thoải mái cười, ra hiệu bảo Á Lịch Khắc Tư ngồi xuống.

Mã Đặc Sâm hướng về phía Á Lịch Khắc Tư gật đầu tỏ vẻ hài lòng, xong rồi quay đầu lại nói với Duy Khắc Lai Ân: “Duy Khắc Lai Ân, thật ra thì gia gia vẫn cảm thấy cái vương vị này tương đối hợp với cháu, cháu nên biết ở thành Áo Khắc Lan, thanh danh của cháu thậm chí không hề thua kém gia gia bao nhiêu, nhất là những người bình dân kia, đều rất yêu quý cháu!”

“Điều này dĩ nhiên là cháu biết, nhưng mà cháu còn có những việc quan trọng khác phải làm, Á Lịch Khắc Tư cũng đủ năng lực làm một quốc vương tốt. Với lại có gia gia cùng Tác Luân thúc thúc ở một bên hỗ trợ, tự nhiên là không có vấn đề gì!” Duy Khắc Lai Ân cười giải thích.

Duy Khắc Lai Ân còn muốn đề thăng tu vị của mình, hơn nữa đi ra ngoài tìm kiếm một số thiên tài địa bảo phụ trợ tu luyện, thuận tiện ghé thăm các nơi trên đại lục để tăng cường kiến thức, những thứ này đều không thể thiếu khi đột phá cảnh giới. Nếu mỗi ngày đều bị phiền não bởi vô số tấu chương cùng đủ loại sự tình khi đảm nhiệm cái chức vị quốc vương xui xẻo kia, thì đâu dễ dàng có tâm tư và thời gian tu luyện a! Vì vậy cái vương vị này hắn chắc chắn không chịu ngồi lên, đó chính là gánh nặng lớn nhất trên thế gian!

“Tối hôm nay hảo hảo ngủ say một giấc, sau này trở thành quốc vương một phương hay chó nhà có tang thì phải xem biểu hiện ngày mai rồi! Bây giờ chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đi, bồi dưỡng tinh thần đầy đủ mới có sức làm đại sự a!” Những ngày qua, Duy Khắc Lai Ân nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh tinh thần của gia tộc Bố Lai Ni Khắc, ngay cả Mã Đặc Sâm công tước cũng mất đi chủ kiến của mình.

Cái này đúng là không thể trách được Mã Đặc Sâm công tước, lão nhân gia cả đời chinh chiến, tham dự vô số chiến dịch lớn nhỏ, nhưng mà từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ tới việc đem mũi đao của mình chĩa về hướng vương cung Tạp Lai Quốc, cho nên trong lòng đối với chuyện lần này có chút bận tâm, không biết hạ thủ như thế nào.

Một đêm này, đã định trước có rất nhiều người không có cách nào ngủ yên, từ vành mắt hơi có chút biến thành màu đen của bệ hạ là có thể nhìn ra được.

Chính vì đây là một trận hỗn chiến, bên trong thành Áo Khắc Lan đã không còn có chiến trường thích hợp nữa, thế nên địa điểm diễn ra trận quyết đấu được dời đến một khu đất trống phía tây thành Áo Khắc Lan. Trước đó hai ngày, bệ hạ đã sai người dọn dẹp sân đấu và bố trí một số khán đài ở xung quanh.

“Mục Thác bá tước, trẫm hỏi khanh một lần cuối cùng, khanh có chắc là muốn tranh đoạt nguyên soái lệnh cùng với gia tộc Bố Lai Ni Khắc không?” Trong lòng quốc vương bệ hạ vẫn tồn tại một tia may mắn, hy vọng xa vời rằng lúc này Mục Thác bá tước có thể bỏ cuộc, như vậy có lẽ sẽ tránh được thương vong vô ích.

Tạp Lai quốc vốn là một tiểu quốc lãnh thổ nhỏ hẹp, mỗi một cao thủ đều là bảo vật của quốc gia! Vài ngày trước Tát Duy chết trong trận chiến đấu đã khiến quốc vương bệ hạ đau lòng không thôi, đây chính là tam cấp đại kiếm sư a!

Mà lần tranh đoạt nguyên soái lệnh này có đến bảy đại kiếm sư và một ma pháp sư tham dự, quốc vương bệ hạ không muốn chứng kiến có bất kỳ tổn thất gì. Hiện tại trong lòng quốc vương bệ hạ hết sức hối hận với quyết định ban đầu của mình, nếu hắn không có chủ ý làm suy yếu gia tộc Bố Lai Ni Khắc, cũng sẽ không tạo thành cục diện như bây giờ. Chiến đấu tranh đoạt nguyên soái lệnh là lệ cũ của Tạp Lai quốc, cho tới nước này thì bệ hạ càng không thể hạ lệnh hủy bỏ, giờ khắc này quốc vương bệ hạ cảm thấy rất bối rối.

“Bệ hạ, gia tộc Bố Lai Ni Khắc là nguyên soái thế gia có danh tiếng lâu năm, chúng thần bất tài nguyện ý tỷ thí một trận với Mã Đặc Sâm công tước, lãnh giáo một chút sự lợi hại của Hổ Khiếu Quyết!” Lời này của Mục Thác tưởng như khiêm nhường, kỳ thực lại bộc lộ rõ quyết tâm của hắn.

Quốc vương bệ hạ khẽ thở dài, mấy ngày nay hắn đã từng lén đề cập với Mục Thác ý tứ của bản thân, muốn hắn bỏ cuộc, tiếc là không có thành công. Hôm nay hắn vốn cũng không hy vọng gì, có điều nghe Mục Thác nói thế hắn không nhịn được mà thất vọng.

“Mã Đặc Sâm công tước, khanh thật sự quyết định so tài với Mục Thác bá tước sao?” Quốc vương bệ hạ quay đầu hỏi.

“Mục Thác bá tước là do một tay thần đề bạt, nhưng lại không rõ thực lực phụ tử bọn họ liên thủ như thế nào, hôm nay nhân cơ hội này mà thử một chút.” Mã Đặc Sâm thản nhiên nói.

Quốc vương bệ hạ không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “Các vị đều là rường cột của quốc gia, luận bàn tất nhiên là không thể tránh khỏi, chẳng qua điểm đến là dừng thì tốt hơn, nếu tạo thành thương vong cũng chỉ là tổn thất của quốc gia mà thôi.

“Bệ hạ yên tâm, hạ thần xuất thủ tự có chừng mực.” Mã Đặc Sâm nói cho có lệ.

“Tốt, hiện tại đại hội tỷ võ tranh đoạt nguyên soái lệnh bắt đầu, mời gia tộc Bố Lai Ni Khắc và phe Mục Thác bá tước ra sân!” Quốc vương bệ hạ không tình nguyện tuyên bố một câu rồi quay trở về khán đài của mình.