Kỳ môn là một trong những pháp khí thường thấy nhất ở tu chân giả, dùng để bố trí trận pháp một cách nhanh chóng, bất quá lấy thực lực luyện khí kỳ hiện tại của Duy Khắc Lai Ân, chế tạo được thì cũng chỉ là thứ kém chất lượng, mặc dù là kỳ môn không hoàn thiện, nhưng hắn tin tưởng rằng dưới tình huống chiến đấu hỗn loạn, người khác không thể nhìn ra điều huyền diệu trong đó.
Tài liệu luyện chế kỳ môn đã sớm chuẩn bị xong, Duy Khắc Lai Ân lấy tinh cương do Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư tự mình tinh luyện tạo thành năm cán cờ, mỗi cây to bằng ngón trỏ, dài một thước. Mấy loại nguyên liệu dùng làm lá cờ là do Mã Đặc Sâm tìm về, phẩm chất cao nhất là da ma thú, ngoài ra còn có một chút kim loại quý mà ma pháp sư sử dụng, cộng thêm một vài tài liệu phụ khác.
Duy Khắc Lai Ân lấy ra một tấm da ma thú, dùng chân nguyên cảm ứng một phen, hắn buồn bực lẩm bẩm: “Đã dùng chân nguyên ân cần săn sóc ba ngày rồi mà còn không hoàn toàn luyện hóa được, tu vị hiện tại thực sự quá thấp!”
Khi những tấm da ma thú này được mang tới vào ba ngày trước, Duy Khắc Lai Ân vừa tu luyện vừa dùng chân nguyên bồi dưỡng, nhưng mà hiệu quả đúng là quá ít. Nếu hắn có thực lực kiếp trước, thì chỉ cần dùng một phần trăm chân nguyên là có thể luyện hóa vô số tấm da ma thú như vậy trong nháy mắt, liếc qua là đủ thấy sự chênh lệch trong đó a!
“Ai, dùng tạm vậy, chế tạo một pháp khí cần không ít thời gian, với lại phải luyện hóa vài ngày nữa, bây giờ sợ rằng không còn kịp rồi.” Duy Khắc Lai Ân đành phải lắc đầu, lấy ra một cây phù bút.
Vốn là Duy Khắc Lai Ân định đặc chế một bộ kỳ môn Ngũ Hành trận, có điều nhìn lại thời gian dài như thế mà vẫn chưa ôn dưỡng tài liệu xong, hắn liền có ý nghĩ khác: “Uy thế của kỳ môn bố trí trận pháp đặc biệt tự nhiên là tinh diệu hơn kỳ môn thông dụng, chẳng qua với tu vị bản thân hiện tại, trong vòng mười ngày luyện chế ra kỳ môn thông dụng thì uy lực cũng không kém kỳ môn đặc biệt để bố trí Ngũ Hành trận, hơn nữa kỳ môn thông dụng sau này còn có nhiều chỗ dùng tới.”
Nghĩ đến đây, trong lòng Duy Khắc Lai Ân lập tức có kế hoạch, không do dự mà điều động chân nguyên trong cơ thể, hình thành một cái chân văn bên trong đan điền.
Thứ chân văn này bắt đầu biến hóa không ngừng nghỉ, đột nhiên Duy Khắc Lai Ân khẽ quát một tiếng, phù bút trong tay bỗng dưng lay động, chân nguyên ở đầu bút liền ngưng tụ thành một cái chân văn, in lên trên tấm da ma thú. Nhất thời cái chân văn kia phát ra thanh quang mãnh liệt, nhưng cũng chỉ lóe lên một chút rồi ảm đạm xuống, dần dần ẩn vào bên trong tấm da ma thú, nhìn không ra dấu vết gì cả.
Tay của Duy Khắc Lai Ân không dừng lại, nhân lúc chân nguyên lưu chuyển vẽ một cái phù văn lên tấm da ma thú kia, bất chợt phóng ra hoàng sắc quang mang rồi mau chóng biến mất.
Chỉ thấy phù bút trong tay Duy Khắc Lai Ân liên tục huy động, cái phù văn vừa lưu lại lên tấm da ma thú hoàn toàn ẩn dấu vào trong, thế nhưng động tác của hắn càng ngày càng chậm, trên trán bắt đầu rỉ ra một tầng mồ hôi hột tinh mịn.
Liên tiếp khắc họa mười cái phù văn, mồ hôi trên trán đã tụ tập thành từng dòng chảy xuống mặt.
“Chân nguyên tiêu hao quá nhiều, xem ra đây đã là cực hạn rồi, nếu còn cứng rắn chống đỡ e rằng kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ!”
Mạnh mẽ quán chú chân nguyên vào đầu bút đang nhanh chóng xẹt qua tấm da ma thú, một hình tam giác kim sắc bất ngờ hiện ra trên đó. Sau đó trên tấm da ma thú xuất hiện mười phù văn kim sắc trong nháy mắt, quay cuồng kịch liệt xung quanh hình tam giác kim sắc giống như dội một chén nước vào dầu đang sôi.
Mười phù văn này là do Duy Khắc Lai Ân mới dùng chân nguyên viết trên da ma thú, lúc này dưới sự khống chế của chân nguyên Duy Khắc Lai Ân, chúng này không ngừng biến hóa cuồn cuộn, dần dần sắp xếp theo một thứ tự đặc biệt, tiến vào bên trong hình tam giác kim sắc kia.
“Vạn pháp chân phù, tụ!”
Duy Khắc Lai Ân chợt chỉ một ngón tay, một cỗ chân nguyên từ đầu ngón tay bắn nhanh ra, ngay khi cỗ chân nguyên này hạ xuống tấm da ma thú, hình tam giác kim sắc kia lại phát ra quang mang đại thịnh ngược với chiều chân nguyên bay tới. Nhất thời chỉ thấy trên tấm da ma thú có một lỗ hổng hình tam giác, đồng thời một khối hình tam giác chẳng biết đã chia lìa từ lúc nào liền rơi xuống tay Duy Khắc Lai Ân!
Cảm thụ được khí tức chân nguyên mà miếng da ma thú tỏa ra, Duy Khắc Lai Ân lắc đầu: “Mới hạ có mười phù văn đã tiêu hao sạch chân nguyên, xem ra muốn chế tạo pháp khí so với dự tính ban đầu của mình thì khó khăn hơn không ít a!”
Vào thời điểm tu hành ở kiếp trước, bởi vì thiên tư Huyền Tiêu hơn người, cho nên trưởng bối trong phái tự nhiên là tìm mọi cách bảo vệ hắn, trước khi hắn ngưng kết kim đan chưa từng thử luyện chế pháp khí, tất cả đều là trưởng bối trong phái luyện chế hoàn hảo rồi đưa cho hắn. Chính vì vậy hắn chưa bao giờ biết được sự khó khăn khi luyện chế pháp khí lúc tu vị còn yếu, thật không ngờ việc này gian nan hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn.
Cho dù là luyện chế một sơ cấp kỳ môn thông dụng nhất, cũng cần đem ba vạn sáu ngàn cái phù văn ngưng tụ vào trong đó, hiện tại Duy Khắc Lai Ân chỉ làm được mười cái đã hao hết chân nguyên, vậy luyện chế một mặt kỳ môn chẳng phải là mất đến vài năm mới có khả năng hoàn thành sao? Huống chi ban đầu chính mình còn có chủ ý luyện chế cả năm mặt kỳ môn tạo thành Ngũ Hành trận, vậy càng mất nhiều thời gian.
“Thảo nào ở tiền thế, những tu sĩ thực lực thấp kém đối với pháp khí lại coi trọng như vậy, thậm chí không tiếc đem thân mạo hiểm. May mắn là pháp khí này tuy không hoàn toàn luyện thành cũng có thể phát huy một chút tác dụng, chẳng qua là tác dụng này vô cùng hạn chế thôi. Ta phải nhanh chóng khôi phục chân nguyên, tận lực luyện chế năm mặt kỳ môn, mặc dù là một bộ không hoàn chỉnh cũng có thể gia tăng không ít phần thắng khi chống lại Mục Thác bá tước!” Duy Khắc Lai Ân chỉ còn cách tiếp nhận thực tế, vùi đầu vào luyện chế pháp khí đầu tiên trong sự nghiệp vĩ đại của hắn.
Bên này gia tộc Bố Lai Ni Khắc đang chuẩn bị chiến đấu, bên này Mục Thác bá tước cũng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Trong kế hoạch của hắn, Duy Khắc Lai Ân cùng Tác Duy đánh một trận thì hẳn người thắng phải là Tát Duy, với lại hắn cũng không để Duy Khắc Lai Ân vào trong mắt. Nhưng mà trải qua trận chiến ấy, Mục Thác đột nhiên phát hiện Duy Khắc Lai Ân cường đại hơn so với dự đoán của hắn, gia tộc Bố Lai Ni Khắc lại còn dự trữ không ít ma pháp quyển trục có uy lực không nhỏ!
Dựa theo suy nghĩ nguyên bản của hắn, nếu như Tát Duy gϊếŧ chết Duy Khắc Lai Ân vậy thì đến trận hỗn chiến giữa hai gia tộc chính là sáu phụ tử bọn họ đấu với ba người Mã Đặc Sâm, Tác Luân và Á Lịch Khắc Tư. Trong đó thực lực Á Lịch Khắc Tư không đáng nhắc tới, trên thực tế với sáu đại kiếm sư đối địch với hai đại kiếm sư, việc thắng bại cơ bản là đã an bài.
Có điều Duy Khắc Lai Ân thể hiện ra thực lực không tầm thường, gϊếŧ chết Tát Duy, vì thế bây giờ trở thành cục diện năm người phụ tử bọn họ đấu với bốn người Mã Đặc Sâm, Tác Luân, Duy Khắc Lai Ân và Á Lịch Khắc Tư có thực lực không đáng kể. Càng đáng lo ngại hơn là Duy Khắc Lai Ân là ma pháp sư, một ma pháp sư được đại kiếm sư bảo vệ vốn không thể khinh thường, huống chi gia tộc Bố Lai Ni Khắc có lẽ còn có một vài ma pháp quyển trục.
“Ngày đó Duy Khắc Lai Ân chủ động đề ra việc đoàn chiến với gia tộc ta, chắc là đã sớm có chuẩn bị, tiếc là khi ấy ta bắt đầu khinh địch nữa chứ!” Sắc mặt Mục Thác bá tước âm trầm, hung hăng vỗ bàn: “Không được, cứ tiếp tục như vậy không chừng chúng ta sẽ thua gia tộc Bố Lai Ni Khắc mất, tệ hơn là làm hỏng đại sự của Tháp Nặc Địch đại công tước! Ta không thể bó tay ngồi chờ chết, phải lập tức đi chuẩn bị mới được!”