Chương 33: Ngũ Hành Trận..



Vì luyện chế kỳ môn, mỗi ngày Duy Khắc Lai Ân trừ bỏ thời gian giảng giải ảo diệu của lực, ngự, phá tam tự quyết cho Mã Đặc Sâm và Tác Luân, những lúc khác hắn đều tự nhốt mình ở trong tiểu lâu, ngày đêm ngưng tụ phù lục rồi luyện hóa vào trong kỳ môn. Chân nguyên tiêu hao hết thì ngồi tu luyện ở trên giường, khôi phục xong liền tiếp tục luyện chế, cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần.

Mặc dù mười bảy năm qua Duy Khắc Lai Ân không hề tu luyện ‘Đạo Nguyên Tâm Kinh’, nhưng trong quá trình cải tạo thân thể cũng tích lũy được không ít chân nguyên, do đó mới có khả năng đột phá đến luyện khí trung kỳ chỉ sau một ngày. Như bây giờ hắn liều mạng luyện chế kỳ môn tới khi chân nguyên cạn kiệt thì đả tọa khôi phục, hồi phục rồi lại tiêu hao, kiểu tu luyện trùng lặp như vậy giúp cho mỗi tia chân nguyên còn ẩn dấu trong người từ lúc cải tạo thân thể được kích phát ra, trong mấy ngày ngắn ngủi tu vị liền đạt đến cảnh giới luyện khí hậu kỳ.

Dĩ nhiên, Duy Khắc Lai Ân cũng hiểu rõ nguyên nhân sâu xa trong đó, lúc này chân nguyên còn sót lại trong cơ thể đã hoàn toàn bị kí©h thí©ɧ, sau này muốn đề thăng thì không có dễ dàng như vậy rồi. Hơn nữa, đối với tu chân giả mà nói, mỗi một tầng là một chướng ngại phải vượt qua, sau khi đột phá là có thể nhận được không ít chỗ tốt, ví dụ như tiến vào trúc cơ kỳ thì trong người ngưng kết ra tâm hỏa, đây chính là trụ cột để luyện đan luyện khí. Đến lúc đó là có năng lực sử dụng nhiều thần thông hơn so với hiện tại.

Á Lịch Khắc Tư nhìn thấy Mã Đặc Sâm và Tác Luân học tập thần kỹ, tự nhiên hắn không cam chịu bị bỏ lại phía sau, Duy Khắc Lai Ân cũng đã gieo vào trong cơ thể hắn ba khỏa phù văn chủng tử. Mấy ngày qua khi Duy Khắc Lai Ân giảng giải sự huyền bí của chân văn đều cho phép hắn ở bên cạnh dự thính. Bất quá Duy Khắc Lai Ân không có ý định để cho Á Lịch Khắc Tư tham dự cuộc chiến với gia tộc của Mục Thác bá tước, thật ra tới lúc đó Á Lịch Khắc Tư còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn cần phải thi hành.

Hôm nay Duy Khắc Lai Ân đã hoàn thành việc giải thích những ảo diệu của chân văn, Mã Đặc Sâm không khỏi cảm than một tiếng: “Thần kỹ do thần linh truyền xuống quả nhiên không giống những thứ bình thường kia, mấy chục năm rồi tu vị của gia gia không hề có chút tiến bộ thế nhưng gần đây lại có dấu hiệu đột phá. Nếu như gia gia cảm giác không sai, trước lúc tỉ thí cùng đám người Mục Thác là có khả năng tiến giai lên cửu cấp đại kiếm sư! Tu luyện thêm hai ba năm nữa có lẽ còn tấn cấp lên đến kiếm tông a!”

“Gia gia yên tâm, chờ tình hình Tạp Lai quốc ổn định lại, cháu sẽ cấp cho mọi người một bộ công pháp thích hợp, đời này cũng có hy vọng đạt đến kiếm thánh a!” Duy Khắc Lai Ân ở một bên cười nói.

“Ha ha, cháu nói có hy vọng thì tuyệt đối có hy vọng!” Mã Đặc Sâm rất tin tưởng vào lời của Duy Khắc Lai Ân mà không hề hoài nghi, nhất thời hưng phấn tới nỗi trên mặt tràn đầy hồng quang: “Đúng rồi, ngày hôm qua Lô Bản Đạt pháp sư từ chỗ của Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư trở về có mang theo một tin tức nói rằng, Mục Thác bá tước âm thầm đi tìm Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư, muốn mua một vài ma pháp quyển trục từ trong tay ông ta với giá cao, có điều bị Lạp Tát Khắc đại ma pháp sư cự tuyệt. Hiện giờ Mục Thác đang lung sục ma pháp quyển trục ở khắp nơi, rõ ràng là định sử dụng trong trận quyết đấu, nếu như hắn mua được ma pháp quyển trục từ chỗ khác, vậy thì hết sức bất lợi cho chúng ta, không biết cháu có biện pháp ứng phó nào không?”

Duy Khắc Lai Ân cười đáp: “Điều này vốn đã có trong dự đoán của cháu, cho dù không có tin tức này, cháu vẫn sẽ chuẩn bị đầy đủ.” Vừa nói, Duy Khắc Lai Ân liền lấy từ ngực ra năm lá cờ nhỏ có màu sắc không đồng nhất.

“Đây là vật gì thế?” Tác Luân kỳ quái hỏi, hắn minh bạch ý tứ của Duy Khắc Lai Ân là lá cờ này hình như có thể đối phó ma pháp quyển trục, nhưng mà hắn không nhìn ra lá cờ nhỏ kia có sự huyền diệu gì.

“Đây là ma pháp đạo cụ, đến lúc chiến đấu chỉ cần dựa theo vị trí ma pháp trận mà bố trí thật tốt, thì có khả năng phát huy ra tác dụng bất khả tư nghị! Chẳng qua trước lúc sử dụng, cháu còn phải chỉ mọi người cách dùng như thế nào, đầu tiên cần diễn luyện cho thuần thục mới không bị ảnh hưởng bởi ma pháp trận.” Nói xong Duy Khắc Lai Ân cứ dựa theo phương vị ngũ hành mà bày biện năm cây cờ.

Mấy người Mã Đặc Sâm tò mò quan sát hành động của Duy Khắc Lai Ân, chẳng qua đợi hắn sắp xếp xong cũng không nhìn ra có gì kỳ quặc.

Tác Luân đi vài vòng xung quanh năm cây cờ, không nhịn được hỏi: “Đồ chơi này có ích lợi gì, tại sao thúc không cảm giác được ma pháp ba động?”

Duy Khắc Lai Ân chỉ cười mà không nói, trên tay ngưng kết thành một cái thủ ấn: “Ngũ Hành biến ảo!”

Theo tiếng quát phát ra từ miệng Duy Khắc Lai Ân, mọi người trong tràng lập tức cảm nhận được cảnh sắc trước mặt đang biến đổi, năm đạo vụ khí màu sắc bất đồng từ trong hư không xuất hiện, khiến cho mọi người dù đưa tay ra vẫn không thấy ngón tay của mình, cảnh sắc vốn quen thuộc giờ không còn nữa, thậm chí những người ở bên cạnh cũng không thấy bóng dáng đâu cả.

Cho dù trong lòng cả kinh, nhưng với bản tính ổn trọng cộng thêm kinh nghiệm dày dạn, Mã Đặc Sâm hiểu việc này hẳn là có liên quan đến ma pháp đạo cụ mà Duy Khắc Lai Ân đề cập tới, vì vậy hắn chỉ cau mày quan sát chung quanh mà không hành động gì cả. Tuy nhiên Tác Luân lại không được trầm ổn như thế, hấp tấp huy động kiếm chém ra một đạo đấu khí như lưỡi dao về phía trước, chỉ thấy đạo đấu khí khi bay qua chỗ vụ khí bốc lên cuồn cuộn, liền tiêu thất không thấy tung tích trong nháy mắt.

“Tác Luân thúc thúc, không nên công kích lung tung, ở bên trong trận pháp sẽ bị lạc mất phương hướng, địa phương thúc vốn cho là không có ai thì rất có thể có người xuất hiện. Thúc đi về bên trái một bước, lùi về sau hai bước rồi xoay người xem một chút là rõ.” Duy Khắc Lai Ân vội vàng nhắc nhở.

Tầng biến hóa thứ nhất của Ngũ Hành trận chính là làm cho người bị vây trong trận pháp sin ra ảo giác, hơn nữa còn mất đi năng lực phân biệt phương hướng.

Tác Luân dựa theo lời gợi ý của Duy Khắc Lai Ân mà bước đi, sau đó quay người lại liền phát hiện cảnh sắc xung quanh thong thả biến đổi, ngoại trừ những đám sương mù nhàn nhạt đang phiêu phù trong không trung, thì cảnh vật đã trở về như lúc ban đầu.

“Di, thần kỳ vậy sao?” Tác Luân kinh hô một tiếng, tùy ý nhấc chân bước đi, nhưng không ngờ cảnh vật chung quanh lại phục hồi trạng thái mơ mơ màng màng, đưa tay ra không thấy được ngón tay.

Duy Khắc Lai Ân mười phần im lặng, đành phải truyền âm: “Bên trong trận pháp không thể đi loạn, chỉ có chiếu theo sự phân phó của cháu mà hành động mới không bị sa vào ảo ảnh.” Vừa nói hắn liền chỉ điểm từng cách di chuyển chính xác, ba người dựa vào sự chỉ dẫn đi qua đi lại vài bước, lập tức thoát khỏi ảo cảnh.

“Đây là ma pháp huyễn thuật sao? Thật sự là quá thần kỳ, nếu trong lúc chiến đấu đột nhiên bày ra huyễn trận vậy là đã tạo cho mình vị trí bất bại a! Có huyễn trận làm chỗ dựa, lần tỷ thí này tuyệt đối nắm chắc mười phần, tên Mục Thác kia chết chắc rồi!” Trong ánh mắt Mã Đặc Sâm lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Duy Khắc Lai Ân cười đáp: “Ha ha, trận kỳ này là cháu luyện chế trong lúc cấp bách, tác dụng cũng không coi là cường đại, không cách nào thừa nhận quá nhiều công kích. Vào thời điểm chiến đấu với bọn Mục Thác, cháu đoán chừng trận pháp này sẽ không chống đỡ được bao nhiêu thời gian, cho nên chúng ta cần nghiên cứu ra một bộ chiến thuật để phát huy đầy đủ hiệu quả của trận pháp mới được!”

Nói rồi mọi người một bên nghiên cứu trận pháp, một bên thảo luận chiến thuật đối địch.