Chương 4

Truyện còn có tên khác là CHỨNG BỆNH - Tác giả: Tuế Dục

Kể từ khi Chu Niệm gặp Hạc Toại, chuyến tàu trên đường đời của cô đã lập tức bắt đầu đi chệch quỹ đạo một cách điên cuồng.

01.

Đó là cái năm mà hoa phượng tím nở rộ rực rỡ nhất ở thị trấn.

Vào tháng tư, trong thời điểm giao mùa giữa xuân và hạ, những đóa hoa màu tím nhàn nhạt có hình dáng như những chiếc chuông lộn ngược, từng đóa từng đóa cùng nở rộ, nhuộm tím một nửa bầu trời.

Tuy nhiên, một trận cháy rừng đã phá hủy vẻ đẹp yên ả này.

Có ai đó tiện tay vứt bỏ tàn thuốc, cậy có gió xuân trợ lực nên đã bùng cháy suốt bảy ngày bảy đêm.

Toàn bộ ngọn núi xanh mướt đều đã biến thành tro bụi.

Ngày đám cháy rừng được dập tắt hoàn toàn là thứ bảy. Chu Niệm thức dậy rất sớm, chiếc kim nhỏ trên đồng hồ báo thức ở đầu giường đang chỉ vào sáu giờ bốn mươi lăm phút.

Chu Niệm nằm bất động. Trước bảy giờ, cô chỉ có thể nằm yên như bị đóng đinh trên giường, trừ phi mẹ đến đánh thức cô.

Nhiễm Ngân quy định Chu Niệm phải ngủ đủ chín tiếng mỗi ngày, mười giờ tối phải tắt đèn, còn bảy giờ sáng thì phải thức dậy.

Từ trước đến nay, Chu Niệm luôn luôn nghe theo chỉ dẫn của bà ta.

Mười lăm phút trôi qua.

Đúng giờ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Nhiễm Ngân đẩy cửa phòng ra rồi gõ cốc cốc vào cánh cửa hai lần: “Thất Cân à, dậy đi con.”

Khi Chu Niệm chào đời, cô nặng đúng bảy cân*, không hơn không kém.

*Bảy cân của Trung Quốc bằng 3,5 kg ở Việt Nam. Vì có liên quan đến tên của nữ chính nên team dịch giữ nguyên, còn lại sẽ quy đổi theo đơn vị đo khối lượng của Việt Nam.

Thế là mẹ cô bèn lấy tên mụ là Thất Cân.

Chu Niệm trả lời là “vâng”, rời giường để rửa mặt, thay quần áo chỉn chu rồi mới rời khỏi phòng ngủ để xuống lầu.

Bên trái phòng chính có một chiếc bàn Bát Tiên*, mặt bàn được lau chùi đến độ bóng loáng.

*Bàn Bát Tiên: Loại bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người.

Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn rồi, bao gồm sữa đậu nành mới xay, trứng rán, bánh bao hấp cùng với một đĩa rau xào.

Chu Niệm kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn lướt qua tất cả đồ ăn, sau đó cảm giác buồn nôn trong cơ thể lập tức cuộn trào.

Đối với Chu Niệm, ăn uống chính là bị tra tấn.

Mỗi lần nhai kỹ rồi nuốt xuống đều được cô hoàn thành bằng ý chí kìm nén cảm giác buồn nôn.

Sau khi lót bụng với một nửa trứng rán, Chu Niệm cảm thấy bụng mình đã căng lên nên ngập ngừng hỏi khẽ: “Mẹ ơi, con có thể không uống sữa đậu nành và ăn bánh bao hấp không ạ?”

Nhiễm Ngân dùng đũa đẩy bát bánh bao đến trước mặt Chu Niệm: “Con ăn hết đi.”

Chu Niệm không dám lên tiếng nữa.