Chương 3

Đây là chiếc răng khôn mà cô đã nhổ vào năm mười bảy tuổi. Hạc Toại đã tự tay làm thành một sợi dây chuyền rồi đeo lên cổ mình.

Thậm chí lúc tắm rửa, anh cũng chẳng nỡ tháo nó ra, bình thường cũng không bao giờ để nó rời khỏi người mình.

Sau bốn năm, anh vẫn như vậy.

Ánh mắt Hạc Toại tập trung lại, cúi đầu nhìn chiếc sợi dây chuyền với chiếc răng khôn mà Chu Niệm đang nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mí mắt của người đàn ông rủ xuống, hàng mi dài khép lại khiến những cảm xúc nơi đáy mắt trở nên không rõ ràng.

Cùng lúc đó, Chu Niệm cũng bị một gã bảo vệ cường tráng kéo ra. Đối phương không dùng quá nhiều sức mà chỉ cần kéo nhẹ một cái thôi, thế là cơ thể của cô đã lập tức nhẹ nhàng ngã văng ra ngoài.

Chiếc răng khôn rời khỏi đầu ngón tay không còn chút máu của Chu Niệm rồi quay trở lại cổ của người đàn ông một lần nữa.

Chu Niệm ngã xuống đất một cách chật vật, nước mắt đầy mặt, thu hút vô số ánh mắt cùng với âm thanh xì xào khe khẽ.

“Ôi trời, cô ta gầy quá đi...”

“Tôi cảm thấy tinh thần của cô ta không được bình thường cho lắm.”

“Sao một người tầm thường có thể động tay động chân với Hạc Toại được chứ? Thô lỗ thật đấy.”

Trong mắt những người đang vây xem, Chu Niệm hoàn toàn là một người gầy trơ xương, như thể chỉ có một lớp da mỏng manh đang bao bọc khung xương, ngoài ra chẳng có một chút cơ bắp hay mỡ thừa nào cả.

Nước da của Chu Niệm nhợt nhạt, hai gò má hóp lại thật sâu, cánh tay và cổ của cô nổi đầy gân guốc.

Chu Niệm đang mặc chiếc váy màu trắng cỡ nhỏ nhất, song nó lại bị dáng người quá gầy guộc của cô biến thành chiếc váy vừa dài vừa rộng.

Cơ thể người đang lay động trong váy nhưng bên trong lại trống rỗng.

Cực kỳ giống một đóa hoa nhài yếu ớt, héo tàn và thiếu chất dinh dưỡng.

Nhiễm Ngân chen vào trong từ giữa đám đông, trong tay vẫn đang cầm chai nước khoáng vừa mới mua. Bà ta cũng đã trông thấy Hạc Toại được mọi người vây quanh như những ngôi sao đang bao bọc ánh trăng sáng, ân cần hỏi han rằng vừa rồi anh có hoảng sợ hay không.

Người đàn ông đáp là không sao với vẻ mặt thản nhiên nhưng vẫn trầm tư cúi đầu để nhìn xuống sợi dây chuyền răng khôn kia.

Nhiễm Ngân vội vàng bước tới chỗ Chu Niệm rồi ngồi xuống cạnh cô, vừa vươn tay đỡ con gái vừa xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tinh thần của con gái tôi không được bình thường cho lắm.”

Vào ngày bình thường, Chu Niệm sẽ kêu đau khi ngồi trên ghế cứng hoặc ngủ trên giường cứng, huống chi lần này cô còn ngã mạnh như vậy.

Toàn bộ khung xương đều đang lung lay như sắp vỡ vụn, run rẩy ở bờ vực suy sụp.

Với sự nâng đỡ của Nhiễm Ngân, thân hình gầy yếu và run run của Chu Niệm đứng dậy một cách gian nan.

Người dẫn chương trình mặc âu phục màu trắng bèn bước tới với vẻ mặt áy náy, lên tiếng hòa giải: “Xin lỗi cô gái này nhé. Bảo vệ của chúng tôi hơi nặng tay rồi. Nhưng cô vẫn là người đầu tiên nhận ra Hạc Toại nên có thể chụp ảnh chung với anh ấy đấy. Cô có muốn chụp một tấm không? Đây là cơ hội hiếm có khó tìm đó nhé!”

Khuỷu tay và đầu gối của Chu Niệm đã bị trầy xước và chảy máu, chiếc váy trắng dính đầy bụi bặm. Cô liếʍ đôi môi nứt nẻ đang chảy máu, đồng thời ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Chu Niệm vừa nhìn Hạc Toại vừa đỏ bừng vành mắt, song giọng điệu lại hết mực kiên định:

“Tôi không cần.”

Người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng trông có vẻ khó xử vì anh ta lại đối mặt với một cuộc khủng hoảng nhạt nhẽo nữa rồi.

Chu Niệm thật sự không hiểu nổi.

Hóa ra việc chụp ảnh cùng anh đã trở thành một chuyện rất hiếm thấy rồi sao?

Vậy mà trong điện thoại di động của Chu Niệm lại có vô vàn bức ảnh chụp chung một cách thân mật với anh đó. Có phải chúng cũng rất hiếm có hay không?

Thật là mỉa mai biết bao!

Chu Niệm đứng ở nơi đó, y hệt một bộ xương khô khốc có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, ánh mắt tối tăm vì chẳng có chút ánh sáng nào cả: “Hạc Toại, em chỉ muốn hỏi lại một lần nữa thôi. Anh…”

“Đừng hỏi nữa!”

Nhiễm Ngân cau mày, nắm lấy cánh tay Chu Niệm rồi nghiêm nghị quát lên: “Đi thôi! Đi nhanh lên!”

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh nhạt của người đàn ông nhìn về phía này.

Chu Niệm bị kéo lê đến nỗi lảo đảo, cứ như thể có một cơn bão tố kịch liệt đang quét qua cơ thể cô. Nhưng Chu Niệm lại cực kỳ cố chấp, dùng sức lực yếu đuối của mình để phản kháng lại. Cô nhìn thẳng vào mắt Hạc Toại rồi nghẹn ngào hỏi lại:

“Anh thực sự không quen biết em sao?”

Ánh sáng chói mắt từ trên trời cao vạn trượng rơi xuống, chiếu sáng khuôn mặt cô. Người đàn ông đứng trong ánh sáng này, tỏ vẻ hững hờ và chẳng hề lo nghĩ.

Kể cả đôi mắt đó cũng vậy. Từ đầu đến cuối, chúng vẫn bình tĩnh và không có một chút ấm áp nào cả.

Giây tiếp theo, Hạc Toại bèn nhìn sang chỗ khác chứ không nhìn cô nữa.

Chu Niệm ngừng giãy giụa, để mặc Nhiễm Ngân tùy ý lôi cơ thể mình để kéo cô ra khỏi đám người, sau đó rời đi.

Thế giới lại bắt đầu trở nên náo nhiệt một lần nữa.

Chu Niệm nhất thời choáng váng nên đã khom lưng ngồi xuống, xương bả vai ở hai bên đang nhô ra như đôi cánh nho nhỏ.

Cô bắt đầu nôn mửa dữ dội. Tuy nhiên, vì trong bụng trống rỗng nên cô chỉ có thể nôn khan, vừa nôn vừa khóc.

Trước khi ý thức sụp đổ, Chu Niệm vẫn không ngừng suy nghĩ rằng:

Hạc Toại đã quên cô mất rồi.