Chương 7

Ta đã quên mất ta chạy bao lâu, ngay khi ý thức sắp rã ra, đằng trước bỗng nhiên xuất hiện hình dáng của một toà miếu thần.

Bên trong cung phụng một bức thần tượng còn cao hơn cả miếu, tượng khắc một thần tiên nam y phục rực rỡ, tay cầm pháp khí.

Ta rón rén đi vào, thấy đám người trưởng làng.

Trưởng làng đưa Ngưu Lang đến quỳ trước mặt tượng thần, đập đầu thành kính:

"Đa tạ thần tôn đã ban tiên nữ cho làng Đầu Bò bọn ta."

Nét mặt của Ngưu Lang còn nồng nhiệt hơn.

"Thần tôn! Đa tạ thần tôn đã ban thưởng pháp lực cho nương ta, chúc phúc cả nhà ta. Xin thần tôn lại ban thưởng cho ta nước tiên thuần hoá, để vợ ta một lòng một dạ ở nhà giúp chồng dạy con, canh cửi trồng trọt, quên sạch quá khứ đã từng làm thần tiên.

Chức Nữ đang bị trói nằm ở bên cạnh, mắt đột nhiên trợn to.

Nàng bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Chức Nữ cho dù không có pháp lực thì nàng ấy vẫn là tiên nữ, lúc bị Ngưu Lang trói ở trên giường cũng không thấy nàng ấy sợ, ở chỗ này tóm lại có cái gì khiến nàng ấy sợ ra thành thế?

Đầu óc ta rối hết lên, đột nhiên trong điện có một giọng nói như có như không vang lên.

"Dứt lông trên người nương ngươi, đun với nước tiên, sao cho nàng ta uống, nàng ta khắc ngoan ngoãn nghe lời."

Vừa dứt lời, một lọ nước tiên phát sáng trắng từ trong trống rỗng xuất hiện.

Ngưu Lang như nhặt được vật báu, ôm lọ thuốc vào trong ngực bắt đầu đập đầu, trưởng làng thì vội vàng kéo hắn đi nấu thuốc.

Linh cảm của ta nói cho ta biết thứ này không phải thứ tốt lành gì, âm thầm bám chân ra theo.

Trên núi này thường xuyên có người lên đây, không thiếu một thứ gì.

Ngưu Lang vừa đun thuốc, vừa cười bỉ ổi:

"Thúc, cái con Chức Nữ kia uống thuốc xong là biến thành nghe lời thật à thúc?"

Trưởng làng đắc ý cười hừ hừ:

"Thần tôn mà mày còn không tin hở? Yên tâm đê, nó uống thuốc xong sẽ trở nên giống hệt những con đàn bà khác thôi? Màu thấy vợ thằng Trương hàng xóm nhà mày dịu dàng hiều hậu không? Cái con vợ mày sẽ còn dịu dàng hiền hậu hơn thế nữa kìa, thằng oắt nhà mày sau này khắc có phúc dài mà hưởng."

Ngưu Lang nghe xong nuốt nước dãi ừng ực

Ta dằm cơn buồn nôn xuống bụng, nấp ở đằng sau cây lớn bắt chước cái giọng tiếng được tiếng mất bí ẩn kia:

"Thần tôn có việc muốn dặn dò, mời hai vị đến cửa miếu chờ."

Trưởng làng và Ngưu Lang không cần suy nghĩ, nhanh chân nhanh tay đứng dậy phóng thẳng ra cửa miếu, ta thừa cơ chạy đến, dùng nước giếng ban nãy tiện tay múc đổi lấy nước thuốc bọn chúng đun trong đổi, giấu vào người chạy ra ngoài miếu.