"Con đàn bà chết dẫm, mày lại muốn trốn đúng không? Nếu không có Vương Quý kể với tao đêm qua nửa đêm mày mới về nhà, khéo tao vẫn chưa hay biết gì!"
Một phát tát của gã đánh ta ngã lăn quay ra đất.
Kéo tóc ta lôi về nhà.
"Trốn này! Tao cho mày trốn này! Ta đánh gãy hai cái chân của mày xem mày còn trốn được nữa không?"
Nói xong gã quay đầu đi tìm dao.
Ta nhìn bóng lưng của gã, hận thù ngập trời cuối cùng cũng không thể đè được xuống tiếp nữa.
Hận quá, đúng là quá hận.
Cùng nhau đi xuống địa ngục đi!
Ta như bị điên bò dậy, thuận tay vớ lấy cái cuốc dựa vào tường, giơ lên thật cao, bổ thẳng xuống đầu Trần Đại Dương.
Máu tươi đỏ thắm phun lên mặt ta, ta chỉ cảm thấy vui sướиɠ.
Hoá ra người sẽ chảy máu không chỉ có ta, còn có gã.
Ta mất lý trí bổ một cuốc rồi lại một cuốc, giống như bàn tay gã đập vào mặt ta, trả lại tất cả cho gã.
Bổ cho đến khi gã không còn nhúc nhích, bổ cho đến khi người gã nát nhừ, bổ cho đến khi máu men theo khe cửa chảy ra ngoài.
Lúc này ta mới thấy gương mặt của gã nhìn hợp mắt hơn một tý.
Cảnh này đúng lúc nương của Trần Đại Dương đi vào nhìn thấy.
Mụ ta trợn ngược hai mắt, run như cầy sấy, khóc la ngã gục trên mặt đất.
"Con của nương ơi..."
Mụ già này, cũng là đàn bà với nhau, sao mụ lại coi ta như là trâu chó mà sai sử?
Ta run tay giơ cái cuốc lên về phía mụ.
Trần mẫu hãi hùng nhìn ta, còn lòng dạ nào nữa đâu mà lo cho con trai của mụ, đái cả ra quần, vừa chạy vừa lết ra cửa gào to:
"Có ai không? Lâm Phượng điên rồi! Nó gϊếŧ con trai tao rồi còn muốn gϊếŧ tao! Cứu mạng với!"
Thoáng cái trước cổng nhà họ Trần người đã bu thành đống.
Đám đàn ông thì nhìn ta với ánh mắt hung tợn, đám đàn bà thì nhìn ta như thấy quái vật, khe khẽ bàn tán.
"Chính nó đấy, con đó gϊếŧ chồng mình rồi, không bằng súc sinh!"
"Trần đời nào có con đàn bà dám ngỗ nghịch với chồng? Nó đáng chết!"
...
Họ mồm năm miệng mười là bảo ta đáng chết.
Thế ta càng kiên định với mục tiêu lúc trước.
Tìm ra Vũ Y của Chức Nữ, giúp nàng ấy cũng như tự giúp chính mình, ta đã không còn đường lui nữa.
Còn ở trong cái thôn này, ta sẽ chết chắc.
Ta dứt khoát nhảy ra khỏi cửa sổ, cắm đầu lao vào núi sâu, người trong làng đuổi sát một đường đến chỗ vào núi sâu, bắt đầu do dự không dám tiến lên nữa.
Đấy là cấm địa của làng Đầu Bò.
Nhưng ta biết, trong này chắc chắn đang giấu bí mật lớn nhất của làng Đầu Bò.