Chương 28: Xuất Chinh

Tiểu Tứ, Tiểu Thất bước vào địa lao hoàng cung. Nơi này cũng xem như trọng địa, giam giữ toàn bộ những phạm nhân nguy hiểm nhất vậy mà đến một lính canh cũng không có.

Kẻ từng đến đây cướp ngục rất nhiều, người bị giam giữ trong này cũng không ít, nhưng chưa từng có ai trong 2 loại người đó bước ra được khỏi đây.

Địa lao này có 2 ác ma chiếm động xưng vương, so với tường đồng vách sắt trọng binh canh giữ càng hơn vững chắc.

Tiểu Thất nhìn hoàn cảnh xung quanh tối tăm lạnh lẽo, bất giác lôi kéo tay Tiểu Tứ dẫn đi, miệng lại không quên khịa vài câu.

"Thật không biết vì sao vương gia lại phái ngươi đến đây giúp đỡ, võ công kém còn vụng về như vậy, có thể giúp việc gì..."

"Ngươi biết tính xác suất sao? Biết tổ hợp, tích phân là gì sao? Biết ngươi tùy ý dùng nội lực đánh ra một chưởng có bao nhiêu loại khả năng xảy ra sao? "

"..." Ngươi có thể nói tiếng người không...Ta nghe không hiểu a.

"Không biết chứ gì. Đó là lý do vì sao tên ta là Tứ còn ngươi là Thất. Đầu óc kém phát triển không phải lỗi của ngươi nhưng khịa sai người chính là lỗi của ngươi. Hiểu rồi chứ?"

"..."

Tiểu Tứ giành bước lên phía trước đi vào phòng tra tấn.

Nhìn thấy Tần Thu Dung bị treo trên giá, khuôn mặt máu me đầm đìa, toàn bộ là vết móng tay tự mình cào cấu, đang điên cuồng kêu gào hoảng loạn khi nhìn thấy thiếu niên khả ái chăm chú điều chế thuốc ngay bên cạnh mình.

Buồng giam kế bên là 10 Tần vệ bị treo lên cao bằng xích sắt, sống chết không rõ. Khuôn mặt an tường như vừa được giải thoát khỏi địa ngục trần gian, từ phần cổ trở xuống thật không dám nhìn thẳng, chỉ có thể dùng 3 từ "quá khủng khϊếp" để hình dung. Một thiếu niên khác với nụ cười dương quang rực rỡ đang bận rộn lấy mấy động vật gặm nhấm nhỏ từ khoang bụng 1 tên Tần vệ ra ngoài, miệng hừ ca cực kỳ thích ý.

Tiểu Tứ hướng Tiểu Tam đang chế dược chào hỏi.

"Tam ca, thế nào rồi?"

"Thất Nhật Tán mà Tiêu công tử trúng là Tần Thu Dung tự mình điều chế. May mắn vì nàng ta lần đầu chế độc nên tên kia(chỉ về vị huynh đài đang được thú cưng của Thập Thập hết lòng chăm sóc) đã hướng dẫn liều lượng và thứ tự cơ bản nhất. Chỉ có việc khống chế hỏa hậu là không rõ ràng.

Còn sót lại 1 viên độc dược ta đã cho nàng ta uống. Ta dựa theo các trường hợp hỏa hậu mà ngươi tính ra để điều chế giải dược. Chỉ cần nàng ta thử thuốc thành công sẽ lập tức đưa qua cứu Tiêu công tử.

Cũng may vết đâm kia không trúng nơi yếu hại, trên người chúng thu được không ít thuốc giảm đau, nếu không với sức khỏe hiện tại của công tử khó mà cầm cự nổi..."

Tiểu Tam quay sang nhìn Tần Thu Dung, đôi mắt biết cười liền trở nên sắc bén rợn người, trong mắt chỉ có chán ghét, cực độ chán ghét.

"Mỗi lần thử giải dược không đúng chỉ làm tăng lên vài lần đau đớn thôi mà nàng ta đã cào mặt ăn vạ, cắn lưỡi tự sát các kiểu.

Đúng là một chút tôn trọng công sức của người khác cũng không có, còn rất nhiều thuốc vẫn chưa thử đâu.

Muốn chết cũng phải hỏi xem Tam gia có đồng ý hay không đã..."

"Tam ca, ngươi thử thuốc xong rồi để ả lại cho ta và Tiểu Thập. Chúng ta đang nghiên cứu vài biện pháp tra tấn đặc biệt, cần tiện nhân đích thân thử nghiệm..."

Tiểu Thất đứng một bên nghe cuộc trò chuyện miệng cực kỳ ngứa ngấy, nhưng không dám trêu vào đại ác ma này. Chỉ đành qua hỏi thăm tiểu ác ma buồng bên kia.

Đừng đùa, bộ sưu tập dược nhân của lão Tam bao nhiêu cũng không đủ dùng, hắn cũng không muốn đưa bản thân vào góp cho đủ số. Hắn không phải chết nhát, hắn là thật thà chất phát mà thôi.

"Tiểu Thập, có tin tức gì không?"

"Thông tin mật thất ban nãy Tiểu Bát đã mang sang cho Tiểu Lục. Bằng chứng mưu phản, cấu kết ngoại bang của Tần gia Tiểu Nhị đang chỉnh lý." Tiểu thiếu niên tay bận rộn, miệng trả lời, mắt cũng chưa liếc lên lấy một cái.

"Tiểu Thập, bọn chúng chết rồi à?"

"Lão Thất ngươi đây là nghi ngờ năng lực của ta?

Vương gia ban lệnh xuống "sống không bằng chết", ta tuyệt đối phải khiến chúng xứng đáng với 4 chữ này.

Bọn chúng chỉ là tưởng mình được chết mà thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại."

"..." Nếu đám "nghĩ mình đã chết" này tỉnh dậy lại nhìn thấy tiểu ác ma không biết sẽ thế nào...Các vị huynh đài, chúc các ngươi phúc như đông hải - thọ tỷ nam sơn, lúc mở mắt ra nhớ kỹ đừng nên quá xúc động, rất có hại cho sức khỏe biết không...

"Tránh sang một bên, đừng làm phiền ta công tác. Vẫn còn 1 đám người chờ ta qua giúp họ lăn bàn chông đâu.

Lăn bàn chông thì có gì vui, ta có bao nhiêu cách vui hơn vương gia lại không đồng ý.

Ta phải nghĩ ra tuyển tập bảy, bảy, bốn mươi chín cách lăn bàn chông thú vị mới được. Nếu không cũng quá nhàm chán rồi."

"A, Tiểu Thập nghe hay đó, ngươi nhanh lên chúng ta cùng nhau chơi." Tiểu Tứ vừa bước tới, nghe thấy liền vui vẻ. Lúc ở hiện trường nàng đã muốn đè vài người lên bàn chông, giờ có cơ hội rồi, phải chơi cho tận lực.

Tiểu Thất nhìn cô nương như hoa như ngọc tươi cười hào hứng bàn luận cách tra tấn người khác cùng dương quang ấm áp thiếu niên, cách sau càng "độc đáo" hơn cách trước khiến hắn nhịn không được ớn lạnh mấy lần.

Thật không biết tên xui xẻo nào sau này đυ.ng phải 2 người, chắc chắn phải dùng kinh nghiệm xương máu để khắc cốt ghi tâm câu "họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm".

Cùng lúc này trong ngự thư phòng, Tĩnh Vương đang quỳ trước mặt bệ hạ thỉnh chỉ.

"Xin hoàng thượng hạ chỉ cho thần dẫn binh trấn thủ biên cương..."

"Không được, rất nguy hiểm. Trong triều không thiếu tướng quân có thể cầm quân đánh giặc đâu cần đích thân đệ ra trận."

"Thái tử Phiên Quốc thống lĩnh 40 vạn đại quân áp sát. Hắn là kẻ mưu kế khó lường không phải tướng lĩnh nào cũng có thể đối ứng.

10 vạn quân ta đang vây bắt 5 vạn Tần gia quân trốn chạy.

Kinh thành vừa trừ nội loạn, lòng người bất an, cần Địch nguyên soái và 10 vạn Địch gia quân ở lại trấn thủ cùng truy quét dư đảng.

Hiện tại quân đội bên ta chỉ có thể triệu tập 30 vạn để đối chọi với 40 vạn quân thù.

Tình hình biên quan cực kỳ nguy cấp, xin hoàng thượng nhanh chóng hạ chỉ."

"Nhất Bác...

Ta biết đệ đối với ta có khúc mắc nên mới quyết tâm xuất chinh, chuyện Tiêu gia đệ hãy hiểu cho ta...

Thái phó đức cao vọng trọng, dù là trong triều hay dân gian tiếng hô ứng vô cùng lớn. Suốt 15 năm giấu giếm bí mật không báo, sao có thể là ngẫu nhiên.

Nếu Tiêu gia giống Trần gia có lòng lang dạ sói thì hậu quả khôn lường.

Ta là vua một nước chỉ có thể thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ sót...

Về phần Tiêu Chiến..."

Nghe đến tên Tiêu Chiến, Tĩnh Vương liền không thể kiềm chế xúc động mà lớn tiếng cướp lời.

"Hoàng huynh.

Mạng này của thần là hắn dùng sinh mạng đổi về.

Một mạng hoàn một mạng.

Nếu hắn chết ta tuyệt không tham sống."

"Nhất Bác ngươi có ý gì?

Hoàng triều còn chờ người kế thừa đại thống. Hắn ta chỉ là một nam nhân, nếu ngươi thích cứ giữ trong phủ ta cũng không quản đến.

Vậy mà ngươi dám nói ra lời vô sỉ thế sao? Lễ giáo thánh hiền ngươi vứt bỏ đi đâu rồi?" Bệ hạ cực kỳ thịnh nộ, đập bàn lớn tiếng.

"Hoàng huynh, ta không muốn giống như phụ hoàng, càng không muốn người ta yêu sống như mẫu hậu.

Thứ ta nợ hắn dùng cả đời này trả không hết, sao có thể giam cầm hắn nơi hậu viện ngày đêm tranh đấu cùng đám nữ nhân kia...

Hoàng huynh, quốc phá gia vong, mối quy địch quốc còn chưa giải trừ làm gì bàn đến kế thừa đại thống.

Sống chết là số kiếp, lòng ta không cưỡng cầu, chỉ mong có thể tẫn hết trách nhiệm với giang sơn này.

Hoàng huynh, hạ chỉ đi!"

...

Tĩnh Vương từ thư phòng bước ra ngoài đúng lúc trời nổi gió, từng cánh hoa rơi rụng bị gió lớn cuốn tung lên, vùi dập, rơi tả tơi đầy đất.

Nơi này từng rực rỡ trăm hoa khoe sắc lúc này lại ảm đạm héo úa xác xơ.

Đông qua, xuân đến hoa tàn hoa nở

Người tổn thương rồi có còn mở lòng không...

Đột nhiên không gian bên cạnh Tĩnh Vương dao động, Tiểu Thất ngay lập tức xuất hiện bẩm báo.

"Vương gia, vừa tìm ra giải dược, đã đưa qua cho Tiêu công tử."

Vương Nhất Bác vừa nghe thấy còn không kịp hồi đáp, đã sử xuất khinh công, bằng tốc độ nhanh nhất trở lại Vĩnh Lạc Cung.

Bên trong thư phòng hoàng thượng ngồi trầm tư nhìn thánh chỉ mở sẵn trên bàn, chỉ còn chờ đóng ngọc tỷ lên là có hiệu lực.

Hạ hay không hạ...?

Hắn sao có thể không cảm nhận được nỗi đau trong lòng đệ đệ...

Hắn biết đệ đệ nói không sai,

Nhưng dự cảm chẳng lành báo cho hắn biết lần đi này chính là cách biệt mãi mãi...

Bổng có giọng nói êm dịu cất lên, lông mày vẫn nhìu chặt từ nãy giờ của quân vương từ từ giãn mở.

"Bệ hạ đang lo lắng chuyện biên quan sao...?"

"Thanh Nhi, sao nàng lại ở đây...

Đến bên trẫm..."

Địch Tiểu Thanh ngoan ngoãn tiến đến, liếc mắt nhìn thấy tên người trên thánh chỉ, e dè khuyên ngăn...

"Nếu để Tĩnh Vương dẫn quân...e là ngài ấy sẽ không trở lại..."

"Thanh Nhi, sao lại nói thế?"

"Bệ hạ, tướng sĩ ra sa trường chính là cửu tử nhất sinh. Phải có ý chí cầu sinh mãnh liệt đến thế nào mới có thể tìm đường sống trong chỗ chết.

Vương gia ngài ấy quyết tâm diệt địch, nhưng lòng cầu sinh không có, kết cuộc chỉ có thể là đồng quy vu tận mà thôi.

Trận chiến này hiểm ác, người đủ năng lực thống lĩnh trừ Tĩnh Vương không còn ai khác..."

"Thanh Nhi, nàng biết...?"

"Bệ hạ, lời nói có thể dối trá nhưng ánh mắt thì không.

Thϊếp đã vài lần có duyên nhìn thấy 2 người họ bên nhau.

Huống chi Tiêu công tử dù bị thương thấu tâm can vẫn nguyện hy sinh tôn nghiêm và mạng sống vì Tĩnh Vương. Vương gia dù đối mặt sinh tử vẫn lựa chọn bảo vệ công tử.

Trên đời này được mấy người hữu tình, người hữu tình mấy ai thành quyến thuộc...

Giống như 2 người bọn họ, nỗi đau sinh ly tử biệt này ai có thể thấu hiểu đây..."

Hoàng thượng suy sụp tựa vào ghế, ánh mắt tan rã mỏi mệt. Nếu không phải sinh trong nhà đế vương, không có gánh nặng giang sơn, hắn nguyện làm tất cả chỉ mong cầu đệ đệ được vui vẻ...

"Bệ hạ, thần thϊếp có một cách có thể cứu vương gia..."

....

Thánh chỉ nhanh chóng truyền xuống, toàn quốc điểm quân tập hợp, Tĩnh Vương thống soái tam quân xuất chinh...

Sáng sớm mai đại quân khởi hành, đêm nay dáng người lặng lẽ đứng bên ngoài cửa sổ một căn phòng sáng đèn trong Vĩnh Lạc Cung.

Người bên ngoài nhìn hình bóng in trên cửa lòng chua xót.

Người bên trong nghe tiếng thở dài nước mắt rơi.

Đèn thâu đêm vẫn sáng, người đứng mãi không về.

Chỉ một tầng giấy mỏng lại như dãy ngân hà, không cách nào xóa bỏ....

Phía xa xa vài cái đầu lấp ló ẩn núp quan sát, đang nhiệt tình bàn tán.

- Lục: Vương gia đã đứng lâu như vậy rồi. Từ lúc Tiêu công tử tỉnh lại vương gia ngày đêm đều đứng bên ngoài như thế. haizzz

- Bát: Còn có thể làm sao, làm thương tổn Tiêu công tử đến như vậy...

- Tứ: Theo ta thấy cứ xông vào giải thích tất cả rõ ràng là được rồi.

- Thất: Đầu ngươi chỉ để nhảy số không có cảm tình sao?

Chúng ta chuẩn bị xuất chinh, nói ra lúc này có ích gì chỉ khiến Tiêu công tử thêm khổ sở.

Với lại nếu nói ra sự thật, khi vương gia đi rồi ai bảo đảm được an toàn cho công tử đây...

- Lục: Ta lẻn vào trộm Tiêu công tử đem đến biên quan. Lần này đi chỉ có con đường chết, vẫn là để vương gia khai trai đi, làm quỷ xử nam thật không tốt lắm.

- Nhất: Ta tán thành. Tiểu Lục trông cậy hết vào ngươi.

- Cửu: Các ngươi đừng bày trò có được không, đã đủ rối rắm lắm rồi...

- Nhất: A a, chỉ cho ngươi anh hùng cứu mỹ nhân không để vương gia anh hùng ôm mỹ nhân sao?

- 3 4 cái đầu chụm lại: khoan khoan, đoạn này có uẩn khúc gì mà chúng ta không biết, Tiểu Cửu anh hùng cứu mỹ nhân???

- Bát: Các ngươi bát quái chuyên nghiệp một chút được không? Ta chỉ quan tâm Tĩnh Tiêu, anh hùng mỹ nhân nào đó có thể so được với Tĩnh Tiêu nhà ta sao?

- Lục: Chúng ta đều có thể làm chứng vương gia tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với công tử cả. Vậy mà giờ chỉ có thể ở đây nhìn 2 ngài ấy dằn vặt lẫn nhau. Thật muốn một chưởng đánh nát cửa sổ giấy đó cho rồi.

- Cửu: Trở về đi...chuẩn bị cho tốt. Dù chúng ta chết hết cũng phải bảo vệ vương gia an toàn trở về gặp lại công tử...

Trước khi giải tán Tiểu Nhất, Tiểu Tứ trao cho Tiểu Lục ánh mắt đầy ẩn ý: nếu ngươi trộm người nhớ gọi chúng ta.

Tiểu Lục trộm, Tiểu Nhất giúp cải trang thay hình đổi dạng, Tiểu Tứ chế tạo nơi giấu người trên xe ngựa.

Bảo đảm đưa người nguyên vẹn tới biên quan.

Kế hoạch thật hoàn hảo a!!!

Tờ mờ sáng hôm sau, khi cả kinh thành vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, đoàn quân viễn chinh đã người ngựa chỉnh tề chuẩn bị xuất phát.

Tĩnh Vương thân mang giáp bạc, cưỡi trên lưng dạ chiếu ngọc sư tử, dẫn đầu tam quân, nét mặt lạnh nhạt uy nghiêm, tư thế hiên ngang oai hùng, tựa như chiến thần cửu thiên hạ phàm.

Trống trận dồn vang báo giờ đã điểm, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn lại hoàng cung lần cuối, ánh mắt đen thẫm dồn nén đau thương, không cách nào nói thành lời.

Tiểu sư đệ, thật xin lỗi...hết lần này đến lần khác không bảo vệ tốt ngươi...

Tĩnh Vương giơ cao thần khí, tiếng thét vang dội.

"Vì Đại Thuận, vì bệ hạ, vì dân chúng vô tội ở sau lưng chúng ta.

Xuất Pháttttt!!!"

Chiến! Chiến! Chiến!

Đại quân hô ứng, tiếng vang chấn thiên.

Đúng lúc này Địch nguyên soái vội vã chạy đến, theo sau ông là một chiếc xe ngựa.

"Tĩnh Thân Vương xin dừng bước, bệ hạ có chỉ mời Tĩnh Vương lắng nghe."

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.

Phong cho Bắc Đường Mặc Nhiễm chức vị Quân Sư, tùy tùng Tĩnh Thân Vương đến biên quan chống giặc ngoại xâm.

Lập tức nhậm chức lên đường, không được chậm trễ."

Lúc này rèm xe vén lên, từ trên xe một thiếu niên thân mặc hắc y, mặt mang mặt nạ bước xuống, hướng về Tĩnh Vương hành lễ.

"Mặc Nhiễm ra mắt vương gia...

Cầu chúc vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế..."

Đó không phải là Tiêu công tử - Tiêu Chiến sao???

Vương Nhất Bác ngơ ngẩn, 10 vị ám vệ phía sau cũng cùng một biểu cảm, chỉ có Địch nguyên soái hiểu rõ, mang thâm ý tươi cười.

"Tĩnh Vương điện hạ, ta ở đây chúc ngài cùng quân sư khải hoàn trở về."

---------------------