Chương 8: Bị bệnh

Mấy ngày hôm nay không thấy Dung Dữ đi học, Chúc An lại trở thành một học sinh ngoan ,luôn tuân thủ nghiêm túc, Tằng Mậu thấy Dung Dữ không đáng giá như vậy, lập tức tìm Chúc An gây phiền phức.

Bộ dáng của Chúc An vẫn là không thèm quan tâm.

Tằng Mậu nhìn nổi trận lôi đình , cậu vẫn muốn thấy Chúc An nhất, hiện tại vì huynh đệ cũng không lo những chuyện đó, tức giận nhìn Chúc An nói :“Chúc An, cậu làm vậy mà coi được à.”

“Cái gì ?” Chúc An lười biếng nói.

Tằng Mậu nói :“Dữ ca ba ngày nay không tới trường, cậu là cô vợ nhỏ của anh ấy lại không quan tâm một chút sao ?”

Khóe miệng Chúc An giật giật nhẹ, cười có chút khinh bỉ, cô không có kiên nhẫn để nghe Tằng Mậu nói cái gì mà cô vợ nhỏ, đám trẻ con mười sáu mười bảy tuổi, có bạn gái một cái rồi đi học nói cái gì mà cô vợ nhỏ, lão bà, không biết xấu hổ à?

“Cậu cười cái gì?”Tằng Mậu không chịu được mà tức giận, Trịnh Hàng chạy lại kéo cậu mà giải quyết.

“Chúc An, nếu không bận việc gì, thì cậu đi thăm anh ấy đi, địa chỉ nhà Dữ Ca chắc cậu biết.” Trịnh Hàng cười cười, so với Tằng Mậu thì không dễ đối phó.

Chúc An liếc mắt nhìn cậu ta một cái, biểu cảm lạnh lùng,nhẹ giọng nói :“Biết rồi.”

Học xong tiết tự học buổi tối ,Tằng Mậu ngay lập tức nhìn chằm chằm Chúc An, giống như sợ vừa lơ là một chút thì cô chạy về nhà ,Chúc An cảm thấy rất buồn cười, hỏi :“Nếu không cậu đưa tôi đi được không?”

Tằng Mậu có chút ngượng ngùng, vẫn cố cãi lại :“Ai muốn đưa cậu ,cậu nhớ mua chút thuốc trị cảm, Dữ ca có chút không thoải mái, cậu có thể mua ở hiệu thuốc dưới lầu nhà cậy ấy cũng được.”

Chúc An liếc nhìn cậu, hỏi :“Tằng Mậu, có phải cậu thích Dung Dữ không?”

“Cái gì!” Mặt của Tằng Mậu đỏ lên vì kinh ngạc.

“Không sao đâu, tôi sẽ không kì thị cậu.” Chúc An nói xong liền xoay người đi, không cho Tằng Mậu có cơ hội để giải thích để sống.

Tằng Mậu tức đến nỗi muốn nôn ra máu, Chúc An này, quả thật là phải đề phòng gấp.

…………………..

Vừa ra khỏi trường không lâu thì trời đã bắt đầu mưa, nhưng không lớn, tí tách tí tách, Chúc An đứng trước cổng trường 7-11 đợi.

Chưa đến vài phút một chiếc xe màu trắng đi đến, Chúc An đi đến ngồi vào phía sau xe.

Tài xế lập tức lảm nhảm không ngừng mà nói với Chúc An, Chúc An theo phép lịch sự trả lời được hai tiếng thì không nói gì nữa, tài xế cũng tự cảm thấy mất mặt mà yên lặng, không lâu thì đến nơi.

Chúc An nhìn ánh đèn lập lòe trước cửa tiệm thuốc, cuối cùng cũng đi vào. Lúc trở ra trên tay đã cầm một bao thuốc lớn.

Mưa gần như đã ngừng rơi.

Đến trước cửa nhà Dung Dữ, Chúc An cũng không hiểu bản thân mình đang làm gì, nhưng chỉ chậm rãi một lúc rồi bấm chuông cửa.

Lúc lâu sau, không thấy có người ra mở cửa, Chúc An cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ấn mật mã đẩy cửa đi vào , bên trong chỉ là một mảnh đen tối.

“Dung Dữ?”Chúc An vừa đổi giày ra vừa hỏi, nhưng không ai đáp lại.

Cô ba bước rồi hai bước nhanh chóng đi tới phòng của Dung Dữ.

Mở đèn lên, một tơ lụa mùa đen giữa giường lớn nổi lên một cục, sắc mặt Dung Dữ đã đỏ lên nằm trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ.

Chúc An dùng tay sờ trên trán anh ,có chút nóng, hình như là đã phát sốt.

“Dung Dữ ? Dung Dữ ?”Cô lay người anh, muốn đánh thức anh dậy.

Dung Dữ nửa mê nửa tỉnh, nhìn thấy người mà anh muốn gặp nhất, cho dù biểu cảm cô có lạnh nhạt, nhưng không ngăn được đôi mắt hiện sự nôn nóng.

Không biết sức lực từ đâu, rõ ràng là người đang bị sốt, Dung Dữ nắm lấy góc áo của Chúc An, giọng thều thào gọi tên cô, lặp lại liên tục :“Đừng chia tay mà.”

Chúc An dỗ dành nói :“Cậu mặc đồ vào đi, tớ đưa cậu đi bệnh viện.”

“Không cần.” Khi bệnh Dung Dữ rất giống một con mèo bệnh yếu đuối, mặc dù yếu đuối nhưng vẫn có móng vuốt bám vào.

“Không đi cũng được, cậu buông tôi ra, tớ đi lấy thuốc cho cậu.”

Vậy còn tốt, cô có mua thuốc hạ sốt.

“Không, không muốn buông ra .” Con mèo bị bệnh này rất cố chấp, anh khó khăn mở mắt ra, nhưng lại rất mệt không thể nhìn rõ người trước mắt, vừa nghe cô nói muốn buông ra, anh rất lo nhưng không làm được gì, giọng nói cũng yếu theo.

Không còn cách khác, Chúc An đành phải cởϊ áσ ngoài ra, cho Dung Dữ nắm chặt lòng bàn tay, cô mới có thoát ra.

Lúc đi lấy thuốc cô vừa nghĩ, may là cô mặc hai bộ quần áo.

Khi Dung Dữ uống thuốc thật sự rất ngoan, cho dù là mơ màng anh cũng có cảm giác Chúc An không có nhẫn nại, anh bây giờ cũng không có tư cách gì để làm càn, nên cũng không dám làm nũng.

Sau khi uống thuốc, Chúc An liền có thời gian gọi điện về nhà,chỉ nói là đêm nay sẽ ngủ lại nhà của Nhạc Mạch Mạch, không về được, lúc trước cũng từng có chuyện này, cha mẹ cô cũng không nghi ngờ, dặn dò hai câu lập tức cúp máy.

Tắt điện thoại, nghĩ lại chắc do Dung Dữ không ăn cơm nên mới yếu ớt như vậy, đi đến phòng bếp, thấy cháo do dì Gia Chính để lại, cô lấy một cái chén trực tiếp vào lò vi sóng.

Cô chờ cháo đã nóng, lên đem về phía phòng ngủ mới phát hiện Dung Dữ đã tỉnh, anh thất ngồi gục xuống mắt vô hồn nhìn vào bức tranh sơn dầu quý phái đối diện giường, trống rỗng im lặng.

Đôi mắt vừa thấy cô lúc này lại sáng lên, giống như buổi pháo hoa cuối năm, đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.

“Nhìn cái gì ?Cậu thật ngu ngốc.” Chúc An chưa bao giờ hầu hạ người nào như thế này, nhìn anh lúc này trong lòng có chút an ủi nhưng lại vừa có bực mình.

Đôi mắt Dung dữ hơi đỏ, trong ánh mắt nước mắt chờ trào ra, như giọt sương đọng trên đóa hoa không tên vào sáng sớm, đẹp đến nỗi khiến người ta phải kêu lên, anh uất ức mở miệng ,giọng nói có chút nghẹn ngào :“Tớ cứ nghĩ ……. Cậu đi rồi, không cần tớ.”

Trong nháy mắt này Chúc An hoàn toàn mềm lòng.

Cô vốn dĩ định nói nói lời chia tay với Dung Dữ, để cho anh biết anh với những người không khác nhau, nhưng đáng tiếc anh vừa rơi một giọt nước mắt và nói một câu, cô liền xua tan ý nghĩ này.

Người con trai này mà khóc lên, đúng là muốn mạng của người khác.

Chúc An biết vậy, cô đi lại ngồi ở bên mép giường, đặt chén xuống, sờ sờ khuôn mặt anh như đang an ủi ,giọng nhẹ nhàng nói :“Sao tớ lại không cần cậu được, tớ đi nấu cháo, có phải đói bụng rồi không?”

Dung Dữ vẫn còn vẻ uất ức má gật đầu, nước mắt theo động tác này mà rơi xuống dưới.

“Ngoan lắm.” Chúc An giúp anh lau nước mắt, hôn lên long mi anh, nhẹ nhàng khuyên nhủ:“Con trai mà khóc, có mất mặt không hả.”

Dung Dữ một phen đặt tay trên eo cô, đầu đặt trên vai cô, cố gắng kìm chế không được khóc nữa nữa nữa, Chúc An ngay giờ phút này không rõ tâm trạng anh lúc này, chỉ nghĩ là anh đang bị bệnh nên sợ không có người ở bên, khó tránh được sự tổn thương..

Cô không biết, tâm trạng của Dung Dữ lúc này rất lo sợ, vừa vui sướиɠ vừa uỷ khuất.

Anh nghĩ mình đã mất cô, nhưng thật không ngờ cô lại dịu dàng khác xa so với tưởng tượng của anh.

Điều đó có nghĩa là trong lòng cô vẫn còn thích anh có phải không?

“Chúc An, cậu thật quá đáng, mấy ngày nay cậu chú ý đến tớ.” Con mèo bệnh mới mọc răng lập tức giận dỗi.

“Cậu cũng không quan tâm tớ mà.”

“Tớ bị bệnh!”

“Thật sự là tớ không biết.”

“…… Tằng Mậu không nói cho cậu sao , tớ kêu cậu ta nói cho cậu.”

“Cậu ta đến hôm nay mới nói cho tớ nghe.”

“ Ồ, vậy thì đều do cậu ta.”

“Vậy cậu tại sao không tự mình nói cho tớ, thấy tớ lo lắng như vậy cậu mới vui đúng không?” Chúc An quyết tâm dạy dỗ anh một trận, đem Dung Dữ quấn trên người mình rút ra, giận hờn hỏi.

Dung Dữ sửng sốt vài giây ,rồi lập tức biểu diễn bám người vào cô : “An An, tớ đau đầu quá.”

“Đau chết cậu đi cũng được, bây giờ tôi về nhà.” Chúc An giả bộ muốn rời đi.

Dung Dữ từ trên giường nhảy lên, kéo tay của Chúc An, bắt đầu làm nũng:“Tớ sai rồi, đều là tớ sai hết.”

Chúc An trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, đem chén cháo cho hắn, tức giận nói “Ăn xong rồi ngủ!”

(( Những giấc mơ hằng ngày H Văn của Dung Dữ ))

Người mát xa Dung Dữ được giao phó cho Chúc An, những người trong hội đều không khỏi ghen tị, người hận Dung Dữ nhất là Hạ Thời Dư, lúc trước hắn là người phục vụ cho Chúc An, Chúc An xinh đẹp lại trẻ tuổi, mỗi lần cho tiền bo đều nhiều hơn người khác gấp mấy chục lần.

Điều này lại bị Dung Dữ từ đâu ra chặn lại, làm sao mà hắn ta không ghen tỵ được chứ.

Ở phòng thay đồ, hắn cố ý bắt chuyện với người khác.

“Ngực của Chúc tiểu thư thật sự rất đẹp, có biết mật đào không, so với Chúc tiểu thư thì rất kém !” Mặt Hạ Thời Dư đầy vẻ dâʍ ɖu͙©, dư vị phóng đãng.

Nhưng không để hắn hồi phục tinh thần, thì liền bị một cú đấm đạp vào, dĩ nhiên đó là của Dung Dữ.

Anh cho hắn một cú liền lật hắn nằm xuống, nửa mắt híp lại, ánh mắt trở nên sắc bén và nguy hiểm , anh ảm đạm nói: “Từ nay về sau tôi mà nghe từ trong miệng nói bất cứ cái gì có liên quan đến Chúc tiểu thư, thì không đơn giản chỉ là một cú đấm.”

Nhưng chuyện này, Dung Dữ sẽ chôn trong lòng.

Anh chỉ là một thầy mát xa gợϊ ȶìиᏂ, cô chỉ tiêu tiều để anh đến phục vụ, trên thực tế, nếu cô vui, tùy lúc tùy thời điểm có thể đổi người.

Mà anh không thể làm gì được .

Phải nghĩ cách nào đó.

Trên giường mát xa, Chúc An nhắm mắt nằm nghỉ ngơi, khuôn mặt đầy vẻ hưởng thụ.

Dung dữ chỉ mặc một chiếc quần jean, lộ ra thân hình cường tráng dáng người cực đẹp, ngón tay đẹp cường tráng, đặt trên tấm lưng trắng nõn đầy tinh dầu không ngừng vuốt ve, đôi tay linh hoạt dời đến một bên, không ngừng nhào nặn ngực cô.

Anh công khai đùa giỡn cô.

Cô vẫn để yên mặc kệ việc gì xảy ra, vẫn im lặng hưởng thụ.

Đôi tay dời xuống cái mông, mông cô rất trắng và mềm, độ cong mê người, cảm giác trong tay rất tốt, anh vạn lần thích thú, ngón giữa lén lút đến khe giữa.

Cuối cùng thì chạm vào đóa hoa kia, Dung Dữ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ mất hồn của Chúc An.

Dung Dữ như đang cố nghiên cứu mặc dù một bàn tay đã làm cô muốn chết đi sống lại, Chúc An bị hắn làm đến đến lúc phun ra một chất lỏng trong suốt lên mặt anh, giọt nước theo cằm chảy xuống giường .

Ngón tay anh tràn đầy hương vị của cô, làm trò trước mặt cô ,Dung Dữ đem đầu ngón tay đưa vào trong miệng mυ"ŧ một cái, như rất lưu luyến hương vị này, trong mắt anh hiện lên du͙© vọиɠ:”Thật ngọt ngào.”

Chúc An cảm thấy cơ thể mình không thể xa Dung Dữ được.

Sau khi cùng Dung Dữ quan hệ ,cô cảm thấy lão công mình cũng không thú vị, rõ ràng trước đến nay cô rất thích làʍ t̠ìиɦ với lão công mình.

Sự cân bằng này bị Dung Dữ phá vỡ mất rồi.

Phần tỉ lệ phần trăm càng ngày càng lớn.

Chúc An ngẩn người nghĩ, không chú ý đến dưới thân mình Dụng Dữ đã đi đến trước hoa huyệt của cô mà chuẩn bị đâm tới.

Đột nhiên cắm vào một chút, Chúc An không thể nghĩ đến chuyện khác nữa.