Chương 7: Con thỏ

Chúc An cũng không hiểu bản thân cô bây giờ có ý gì với Dung Dữ, nếu nói không có ý gì thì không thể, mà có thì lại càng không.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy Dung Dữ rất giống con thỏ mà mình nuôi khi nhỏ, lúc đầu cô có chút thích nó và muốn nuôi con thỏ đó, nhưng mẹ cô lại nói trên người con thỏ này có mùi hôi ,không cho cô đem về nhà, vì thế trong lòng cô càng muốn đem nó về nhà hơn ,chờ đến lúc mẹ cô đi, cô liền đem con thỏ về ,nuôi được một thời gian thì thấy nó rất phiền phức.

“Cuối cùng con thỏ đó đâu rồi ?”Mạch Nhạc Nhạc chống cằm lên hỏi cô.

Chúc An không quan tâm trả lời :“Tặng cho người khác rồi ,đó là người em gái họ của tớ thích nó nên tớ cho, nghe nói là đem làm thịt vỗ béo rồi.”

Mạch Nhạc Nhạc khoa trương nói :“Mẹ kiếp, con thỏ dễ thương như vậy, sao lại đem nó ra ăn!”

Chúc An liếc mắt nhìn cô một cái :“Lần trước tớ thấy cậu ăn đầu thỏ cay không phải sao?”

Mạch Nhạc Nhạc cười hai cáirồi nghiêm túc nói :“Nhưng Dữ ca không phải là con thỏ, cậu không thể tặng người khác được ,cậu tính làm thế nào, còn Hạ Thời Dư, tình yêu của người ta ,cậu lại một chậu nước lạnh đổ lên, tớ nghe nói hiện tại Hạ Thời Dư còn bực bội không vui.”

Chúc An :“Cứ để nó tới đâu thì tới.”

Mạch Nhạc Nhạc than một tiếng :“Thật tội nghiệp cho Dữ ca …”

Chúc An cũng cảm thấy anh rất tội nghiệp, thích ai thật tốt không thích ,tự nhiên lại thích cô, cô cũng biết bản thân mình rất tra nữ, cho dù biết, nhưng cô cũng rất lười sửa lại, không nghĩ đến việc sửa nó, không muốn sửa nó, trong tình cảm cô là một người rất ích kỷ, không muốn cho đi cũng không muốn nhận lại.Theo cô, thích một người là phải say mê người đó,nhưng cô lại thiếu đi phần say mê đó, nên rất khó để tìm người người mà cô có thể dựa vào.

Huống hồ gì, cô lại không thích cảm giác bị khống chế, cô thật không thích.

Cô không nghĩ Dung Dữ là một trường hợp ngoại lệ, cô cho Dung Dữ rất nhiều quyền lợi so với người khác, hiện tại bây giờ cô nói với bản thân mình, Dung Dữ rất ưu tú, chẳng phải là cô đã bắt đầu mềm lòng.

Sau tan học, lão Dương kêu chúc An đến văn phòng, Chúc An vừa lo vừa nghĩ, bản thân mình gần đây không quậy quá chuyện gì, Dung Dữ gần đây cực kì dính cô, một bước cũng không rời, ngay cả đến văn phòng cũng đi theo cô.

Chúc An cảm thấy không được thoải mái, nhíu mày nói :“Không cần.”

Dung Dữ tay hơi luống cuống ,anh thấy Chúc An có chút không vui, nhưng lại không biết tại sao, nhưng trong lòng lại sợ mình làm cô không vui.

Anh không dám đi theo, mặt lạnh trở về chỗ ngồi đợi, cũng có Tằng Mậu và Trịnh Hàng không sợ chết mà mò lại, Tằng Mậu cà lơ phất phơ mở miệng nói :“Dữ ca, sao Chúc An lại không vui vậy.”

Dung Dữ ngước mắt nhìn cậu , ánh mắt rất lạnh lùng.

Trịnh Hàng vội ánh vào đầu cậu một cái, mà mắng :“Có rắm mau phóng!”

Tằng Mậu cười tủm tỉm, nói :“Dữ ca, không phải mọi người nói anh, anh rất quấn Chúc An sao, cậu ấy chạy cũng không được, nhìn Chúc An cứ như trộm, làm sao Chúc An có thể vui được chứ ?”

Trịnh Hàng :“Không thể đi được ,Dữ ca của chúng ta tốt như thế ,các em gái đều muốn, làm sao mà Chúc An cảm thấy Dữ ca phiền phức đâu.”

Tằng Mậu nói :“Vậy cậu liền không hiểu được, người nào cũng khác nhau, tính cách của cô ấy, lúc trước Hạ Thời Dư không phải liền nói rồi vứt sao …Haiz ,Dữ ca anh có sao không.”

Tằng Mậu còn chưa nói xong, Dung Dữ đã đi mất ,Trịnh Hàng mắng :“Đồ ngốc, trước mặt của Dữ ca mà còn nhắc đến tên Hạ Thời Dư kia!”

Bên kia, Chúc An đi vào văn phòng, lão Dương đã đợi rất lâu ,thấy cô lập tức hỏi:“Làm gì mà đi chậm vậy.”

Chúc An nở một nụ cười :“Báo cáo lão sư, em đi vệ sinh .”

Lão Dương hơi xấu hổ ho ho vài tiếng ,quay lại khuôn mặt nghiêm túc hỏi :“Chúc An ,lão sư gần nghe được không ít lời đồn đại không tốt về em ?”

“Thầy cũng nghe mấy lời đồn dại đó sao, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, thầy Dương là người thông minh nhất định sẽ không tin.”Chúc An sờ huyệt thái dương, cô gần như đoán được đó là chuyện gì.

Lão Dương nhíu mày răng đe :“Kêu em đến đây không phải để cãi lý tôi, lão sư còn chưa nói cái gì, em muốn thì nói đ !”

Chúc An mặt có chút biến sắc ,nói :“Thật ngại quá lão sư, thầy nói đi, em chắc chắn sẽ không nói nữa.”

“Thái độ này thì còn được ”lấy lại mặt mũi của người giáo viên , khuôn mặt của lão Dương hơi dịu xuống, hỏi :“Em và Dung Dữ dạo gần đây có chuyện gì ?”

Chúc An hỏi lại :“Làm sao vậy ?Lão sư người nói gì vậy ?”

Lão Dương đột nhiên đập bàn một cái :“Em còn ở trước mặt thầy mà giả ngốc hả!Tôi nói cho em biết học tập cũng không bằng Dung Dữ, gia thế cũng không bằng Dung Dữ,mỗi ngày em còn vội vàng cùng người ta đi chơi, em là thần tình yêu à,có chút năng lực này sao không để tâm trí của mình vào học tập.”

Chúc An cảm thấy rất buồn cười ,lão Dương từ trước đến nay đều là như vậy, khả năng dạy học cũng rất tốt, chỉ là tính cách khó sống, đôi mắt đầy tiền tài, muốn nói một cặp đôi yêu nhau ,ông ta chỉ dám tìm đến cô, còn ở bên Dung Dữ thì ông ta chẳng dám nói gì, tại sao à ?Bởi vì cha của Dung Dữ quyên góp cho trường học một đống tiền.

Nếu bây giờ chiến tranh, lão Dương chắc chắn là gian tế của thời Hán.

Chúc An nghĩ như vậy, từ trước đến nay đều lười tức giận loại người này, hơn nữa sẽ không để ông ta đạt được ý đồ.

“Lão sư, người hiểu lầm rồi “Chúc An vẻ mặt có chút lạnh lùng, cũng không giải thích gì ,lập tức thuận miệng nói ra một câu cho có lệ, thực tế là như vậy.

Lão Dương nhìn sắc mặt cô thờ ơ thì càng tức giận hơn, Dung Dữ được xem là nhân vật đặc biệt, trong gia đình có gia thế như vậy, hiệu trưởng luôn dặn dò là phải đặc biệt chiếu cố ,hiện tại xảy ra chuyện này,ông chỉ có thể hướng tới Chúc An mà tìm ra vấn đề, nhưng cô lại không chịu nói ra.

“Em còn ở đó mà tỏ thái độ với tôi, lão sư dạy dỗ em là sai hay sao ?”Giọng nói của lão Dương từ từ tăng lên ,hình như muốn hét lên :“Em là người con gái vậy mà không biết xấu hổ ,cha mẹ ở nhà dạy em như vậy à ?”

Chúc An vừa nghe câu cuối xong, thực sự khó chịu, cô định nói cái gì đó ,sau lưng có một bàn tay kéo cô ra sau.

Là Dung Dữ.

Sắc mặt anh cực kì khó nhìn ,chắc là nghe được những lời đó lão Dương.

Trong một lúc Lão Dương có hơi xấu hổ, trong văn phòng còn có nhìn ánh mắt dòm ngó ,ông không thể bị mất mặt trước những người này, đành phải banh mặt, hỏi :“Dung Dữ ,em tới đây làm gì, tôi không tìm em !”

Dung Dữ đem Chúc An bảo vệ ở phía sau, ánh mắt sắc bén ,giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ :“Ai nhờ thầy nói chuyện này với Chúc An, Dung Tông Tự sao ?”

Lão dương tự ý thức được sự mất mặt này ,quở trách nói :”Đây là thái độ của em nói đối với người lớn tuổi hơn sao !”nói là quở trách, nhưng giọng điệu lại không mạnh mẽ, chỉ có sự bình yên.

Dung Dữ lại hùng hổ đến mức dọa người :“Từ giờ sau này có chuyện gì thì thì thầy cứ tìm em ,không nhất thiết phải bắt nạt cô ấy.”

“Tôi bắt nạt lúc nào…..” sắc mặt lão Dương đã đỏ lên ,vừa tức, vừa bực.

Nhưng còn chưa nói xong, đã bị Dung Dữ ngắt lời :“Bọn em đi trước.”

Vừa nói xong liền kéo Chúc An nghênh ngang mà đi, cả văn phòng liền im lặng, mọi người rất hoảng hốt trước chuyện này không ai dám nói lời nào, chỉ có lão Dương thở hổn hển ngồi xuống ghế, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại :“Loạn rồi ,loạn hết rồi.”

Vẻ mặt của Dung Dữ như tảng băng ngàn năm, liên tục lôi kéo Chúc An đi về phía trước, dọc đường đi hai hàng học sinh nhìn sắc mặt anh mà tự động nhường đường cho anh.

Chúc An thấy cổ tay mình bị anh nắm trở nên rất đau, kêu anh :“Dung Dữ.”

Anh cứ tiếp tục đi, mà làm ngơ lời nói của cô.

Giọng của Chúc An hơi cao :“Dung Dữ, Dung Dữ!Cổ tay tớ đau!”

Đến lúc này Dung Dữ mới chịu dừng lại, anh cúi đầu nhìn Chúc An , sắc mặt không còn làm người ta sợ hãi nữa, nhưng ngược lại có chút đáng thương ,mềm mại mà xin lỗi :“Thật xin lỗi.”

Chúc An nhéo nhéo cổ tay của chính mình nói :“Cậu làm cái gì mà phải xin lỗi ,có liên quan đến cậu à.”

Dung Dữ không nói lời nào ,nhưng vẫn tự mình, nhìn cổ tay của Chúc An đã đỏ lên một vòng, càng thêm đau lòng ,duỗi tay muốn sờ vào, nhưng không ngờ Chúc An lại né tránh.

Nên tâm trạng càng thêm đau lòng.

Chúc An cũng biết chuyện này không liên quan gì đến anh, huống hồ gì Dung Dữ lại cũng rất tốt, nhưng trong lòng cô lại nghẹn lại đến mức hoảng, cực kì áp lực.

Cô cảm thấy trong lòng của mình có chút không ổn.

Cô cũng từng yêu, bình thường nếu gặp một chút rắc rối,cho dù là chuyện lớn hay nhỏ gì ,ngay lập tức là đường ai nấy đi ,nhưng khi gặp Dung Dữ, thì cô một chút suy nghĩ như vậy cũng chưa từng có.

Vị trí anh trong lòng cô quan trọng hơn cô nghĩ nhiều, điều này làm Chúc An cảm thấy chút hoảng loạn.

Nhưng tất cả sự hoảng loạn này khi ở trước mặt Dung Dữ đều thay đổi toàn bộ vì không kiên nhẫn và chán ghét.

Cô không tự chủ được đành phải trốn trước.

“Chúng ta nên bình tĩnh vài ngày.” Nói xong, cô xoay người đi mất.