Chương 11: Thi đấu

Dưng Dữ có hơi bực bội, vừa tan học thì Chúc An đã bị Mạch Nhạc Nhạc kéo đi WC, anh đã mặt lạnh ngồi ở chỗ này ngồi năm phút mà cũng chưa thấy người trở về.

Lúc này Tằng Mậu còn to gan lớn mật cố tình đi lại nói chuyện với an .

“ Dữ Ca, chiều nay có trận thi đấu thử anh nên ở lại nha!” Tằng Mậu nói với Dung Dữ.

Hôm nay là thời gian tổ chức lễ kỷ niệm Phủ Điền vào đầu tháng một hằng năm. Cùng lúc đó trường cấp hai cũng trùng hợp tổ chức vào ngày này, vì thế đổi bóng rổ hai trường hẹn nhau thi đấu một trận.

“Không đi.”Dung Dữ rất nhanh từ chối.

“Chết tiệt, Dữ ca tại sao lòng cậu lại chó như vậy.” Tằng Mậu một phen ôm cổ của Dung Dữ, nói :“ Bóng rổ cũng không chơi? Tiểu yêu tinh Chúc An kia đã cho cậu uống thuốc mê gì , hiện giờ mới đi ra ngoài có vài phút ,cậu đến cả anh em cũng không cần!”

Một ánh mắt của Dung Dữ nhìn đi qua.

Tăng Mậu ngượng ngùng thu hồi cánh tay từ trên cổ Dung Dữ, :“ Tớ sẽ cố gắng hết sức, cẩu bức đức hạnh”

-cẩu bức đức hạnh: hành động tự nhận mình ko ra gì nhằm xoa dịu đối phương

Dung Dữ vẫn như cũ ánh mắt lạnh như băng.

“Uh …..kia, Chúc An không phải là tiểu yêu tinh mà là tiểu tiên nữ! Tốt tiểu tiên nữ!”

Tằng Mậu đang nói, từ phía sau đầu bị đánh một cái, Tằng Mậu vừa định hỏi là ai đánh vào đàu mình nhưng chưa kịp quay đầu lại, người đó liền đi lên phía trước.

Ánh mắt Dung Dữ đã biến thành hồ nước.

Phải, tiểu tiên nữ đang đi tới, cũng không lấy làm lạ mấy Dữ ca lại vui vẻ.

“Ồn ào cái gì, ai mà không biết Chúc An của chúng ta là tiểu tiên nữ !”Mạch Nhạc Nhạc nghiêng người qua, học theo Chúc An đánh Tằng Mậu một cái.

Đối diện, Dung dữ liền dính lấy Chúc An không buông tay.

Mạch Nhạc Nhạc nói thẳng là bạo hành chó.

Trên đầu Tằng Mậu liền không quản ,vội vàng nói với Chúc An :“Này ,Chúc An, cậu giúp tôi thuyết phục Dữ ca đi ,buổi chiều có trận bống rổ với bọn trung học cơ sở, nhưng Dữ ca không đi sẽ không thắng! Quay đầu là thua ,rất mất mặt phải không !”

Chúc An sờ đầu Dung Dữ như sờ đầu chó, mà Dung Dữ lại còn có dáng vẻ rất thích, Chúc An vừa sờ vừa nói với Tằng Mậu :“Việc này tớ có quản lúc nào.”

Tằng Mậu Vừa định nói cậu không quản được thì trên đời này không ai hiểu rõ mà quản, nhưng nghĩ lại đó chỉ là tưởng tượng, đáng ghét, Chúc An muốn gây thù oán với cậu, cô phải biết chuyện Dữ ca bị bệnh.

Phải, cứ cho người ta cứ cúi đầu khom lưng đi.

“An tỷ à, An lão đại, an tổ tông!” Tằng Mậu khoác lác ôm tay cô gào lên :“ Chuyện trước kia là tôi không đúng, ngài rộng lượng không cần nhớ tới kẻ tiểu nhân,Tể tướng không nên để việc đó trong bụng, tiểu tiên nữ sao có thể quan tâm với phận dân thường chứ!”

Chúc An không nghe lọt cái miệng lưỡi trơn tru này, vội vàng bảo cậu dừng lại, vốn không muốn tức giận với Tằng Mậu, chỉ là trêu chọc cậu ta thôi, còn nữa cô cũng không nghĩ Dung Dữ cả ngày đều chỉ quấn lấy cô ,tùy ý Tằng Mậu, lập tức mở miệng hỏi Dung Dữ :“Trận bóng rổ cậu không nghĩ không đi.”

Dung Dư vẫn luôn chơi với tay của Chúc An, tay cô trăng và thon dài,đẹp cực kì anh rất thích không muốn buông tay, nghe Chúc An hỏi , lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Chúc An ,giọng mềm mại :“Cậu tưởng tôi đi?”

Chúc An :”Dù sao chiều nay không có việc gì.”

Dung Dữ làm nũng nói :”Đánh xong cậu đưa tôi về nhà.”

Chúc An khó hiểu, sao lúc về không phải là anh đưa cô về, hai người nhìn tới nhìn lui, nhưng vẫn như cũ mà đáp hắn :“Được.”

Tằng Mậu ở một bên nhìn như vậy là đủ rồi, Dữ ca đều là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mà còn làm nũng vậy có mất mặt không ?!

………………..

Cuộc thi đấu bóng rổ không hề ngoài dự định là thắng ,cuối cùng Dữ ca vừa ra tay, liền biết thắng hay không.

Sau kết thúc ,Dung Dữ rửa mặt liền tưởng có thể kéo Chúc An về nhà ,lại bị Tằng Mậu, nói là muốn cùng nhau mở tiệc ăn mừng

Vẻ mặt Dung Dữ không kiên nhẫn :“Không đi.”

Tằng Mậu nói tiếp :“Tại sao , Chúc An đi theo không phải tốt rồi sao !”

Trịnh Hằng suýt nữa bị hành động ngu ngốc của Tằng Mậu làm cho tức chết, tên chó này dám phá hủy thế giới hai người…. lập tức kéo Tằng Mậu lại, nói với Dung Dữ:“Dữ ca, hai người đi trước đi, đừng quan tâm đến tên ngốc này.

Dung Dữ lôi kéo Chúc An kiêu ngạo mà đi.

Tằng Mậu còn ở phía sau mà ồn ào, Trịnh Hàng chỉ đơn giản là che miệng cậu ta lại.

Điều này thật ngốc nghếch.

Vẫn như cũ lại là chiếc giường đó , chiếc khăn trải giường màu đen thật sự trái ngược với màu da trắng sữa của Chúc An, lại càng phô bày ra ngực nở mông to đường cong của chúc An thật sự rất đẹp, trước ngực và phía sau lưng Chúc An đều dáng sát vào Dung Dữ, từ phía trước giường nhìn xuống, có thể thấy cơ thể của hai người trẻ tuổi đang quấn lấy nhau.

Dung Dữ nhẹ nhàng hôn liếʍ vành tai đáng yêu tinh xảo của Chúc An, bàn tay to một bên từ từ thăm dò mà đi xuống, xẹt qua nụ phấn hồng nhòn nhọn và vùng bụng phẳng lỳ ,từng chút từng chút một nghiền nát viên tiểu trân châu nho nhỏ đó.

Hôm nay Dung Dữ có chút kiên nhẫn không giống như thường, Chúc An phát hiện anh đã trướng lên sắp chịu không được nữa nhưng vẫn cố tình không cho cô.

Chúc An cảm thấy hạ thân của mình càng ngày càng nóng lên dâʍ ŧᏂủy̠ không tự chỉ mà chảy ra ,cô nhịn không được mà kêu tên Dung Dữ :”A…….Dung Dữ ….”

Dung Dữ thở hổn hển, giọng nói mất tiếng, mười phần đều mạng theo du͙© vọиɠ :“Hả? Bị sao vậy, anh ở đây .”

“Em muốn .”

“Muốn cái gì ?”

Dung Dữ vẫn còn kiên nhẫn ngồi làm màn dạo đầu, kiên quyết muốn Chúc An xin tha, nhưng Chúc An không phải là người trên ngượng ngùng hay dễ bối rối, nếu cô nói muốn thì nhất định phải có.

“Làm….”cô thấp giọng nói một tiếng, xoay người một cái liền ngồi trên người Dung Dữ, một bàn tay nắm lấy cằm mà mắng :“Chó săn.”

Dung Dữ nhìn bộ dáng hung dữ này của cô mà bị chọc đến cười ,còn cố ý vươn đầu lưỡi, dùng đầu lưỡi xẹt bàn tay đang nắm lấy cằm anh, mười phần mang ý đầy câu dẫn.

Chúc An liền thấy choáng váng ,cả người đều muốn hung hăng làm cậu đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Dung Dữ , hung dữ nói :“Tiểu tao hóa ,hôm nay một hai phải chơi cậu đến lúc bắn không ra .”

“Tới đây.”

((Giấc mơ hằng ngày của Dung Dữ ))

Sau khi điên loan đảo phượng (làʍ t̠ìиɦ) sau khi Chúc An ăn no liền khôi lại bộ dáng kiêu ngạo không phải cô cố tình ở trước mặt Dung Dữ mà bày vẻ,mà tính cô từ trước đến nay là vậy ,vẫn luôn có người ghét nó.

“Đi ra ngoài.”Chúc An lạnh nhạt nói .

Trước kia cô đã mặc váy không thể nhìn thấu, bây giờ đã thành một đống mà ném vào thùng rác , cũng may là phòng nghỉ của cô còn có quần áo dự phòng.

Dung Dữ còn tốt , thu dọn một chút thì cũng không nghe ra cái gì, nghe thấy Chúc An quát lớn, sau một lúc lâu thảy ra hết thấy anh nở nụ cười hỏi cô:“Cô sẽ gϊếŧ con lừa khi cô trút được nỗi bực, Chúc tiểu thư sau khi sướиɠ xong liền trở mặt không quen biết sao?”

Chúc An còn ở phía sau sửa soạn lại quần áo, nghe như vậy liền không quay đầu mà mắng :“Cậu là cái thá gì chứ, vừa quay mặt đi liền có thể kím được vị chủ nhân cao cấp khác, dựa vào cái gì mà kêu Chúc An tôi phải nhận cậu?”

Biết rõ từ trước đén nay Chúc An nói chuyện đều là như vậy nhưng Dung Dữ vẫn không chịu được mà khó chịu ,đúng vậy, anh là cái thá gì, sao có thể xứng đôi với Chúc An chứ.

Chính là anh luyến tiếc, anh còn tranh thủ.

“Tôi không có.”Anh thấp giọng giải thích nhìn về phía cô với ánh mắt tràn đầy đau lòng, nếu người coi trọng chỉ cần liếc một cái thì sẽ rất đau lòng anh nói :“Tôi không có lên giường với cô ta, tôi không có chạm vào cô ta.”

Chúc An lúc này mới quay đầu lại ,đôi tay cô ôm lấy ngực, ngửa mặt lên nhìn anh, nghi ngờ nhìn anh, hỏi :“Với tính cách của Lạc Gia Mạn, đồ vật tôi đã dùng, cô ta có thể chịu đựng mà không lấy đi?”

Dung Dữ tiến lên một bước ,vô lực giải thích :”Tôi thật sự không có .”Anh không biết như thế nào Chúc An mới có thể tin đây .

“Được, cũng không dám tha thứ cho cậu, chạy về nhanh, ăn mặc thế này muốn thông đồng với ai ?” Chúc An tức giận dạy bảo.

Dung Dữ thở phào nhẹ nhõm ,cô còn mắng, chứng minh rằng còn có cơ hội , lập tức tiến lên làm nũng ,ôm cô cho dù nói cái gì cũng không buông :“Cô đã lâu rồi không có tới, tôi thật sự muốn điên rồi.”

Chúc An cũng không biết tại sao lại thế này, thế nhưng lại giải thích với anh :“Công ty có chút chuyện ,cho nên mấy ngày này tôi rất bận.”

Dung Dữ ừ một tiếng, anh hiểu được Chúc An từ trước đến nay đều ăn mềm không thích ăn cứng, chỉ có thể một mặt yếu thế ở trước mặt cô :”Lần sau nói với tôi một tiếng là được, nữa tháng này tôi bị hù chết ,điều cho rằng cô không cần tôi nữa.”

“Được.” Chúc An ma xui quỷ khiến lập tức đồng ý.