Chương 10

Chúc An mười phần kinh ngạc với lời mời của Dung Tông Tự, nhưng vẫn đồng ý, nói thật, cô cực kỳ tò mò Dung Tông Tự với tư cách là bố của Dung Dữ, ông sẽ dùng cách gì và phương pháp gì để đối đãi với đứa con yêu sớm này.

Nhưng sự thật càng thêm làm cô khó hiểu, trên bàn cơm, từ đầu tới đuôi Dung Tông Tự cũng không có gây chúc phiền phức gì cho Chúc An, thâm chí còn biểu hiện ra vô cùng tán thưởng dung nhan cô, giải thích rõ chuyện lần trước khi cách làm của thầy Dương chủ nhiệm lớp chắc là hiểu lầm ý tứ lời truyền đạt của ông cho trợ lý, trên thực tế, ông chỉ yêu cầu trợ lý hướng thầy Dương nghe ngóng Chúc An một chút.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ.

Cho đến cuối cùng, Dung Tông Tự còn bảo Dung Dữ đưa Chúc An về nhà.

Tài xế Dung gia lái xe rất chuyên nghiệp, Dung Dữ cùng Chúc An ngồi ở ghế sau, cũng hết sức im lặng, Dung Dữ một bên như bình thường im lặng, chỉ là lẳng lặng mà nắm tay Chúc An, dường như đang nghĩ gì đó.

Ngoài cửa sổ xe ngọn đèn là đã muốn tắt, đèn neon xanh xanh đỏ đỏ sáng lập lòe, chợ đêm bên đường đã chuẩn bị mở cửa, trong đó thanh niên nam nữ dắt tay dựa sát vào nhau qua lại không ngớt, cũng có rất nhiều bạn học sinh tự học buổi tối, lưng đeo cặp sách nặng trĩu, vừa đi vừa ăn đồ ăn vặt bên đường.

Như thế mời thật sự là cuộc sống, làm cho Chúc An cảm thấy cực kỳ kiên định.

Ở rất nhiều lúc, cô có thể hiểu khoảng cách về cuộc sống của cô với Dung Dữ, nhưng điều này cũng không làm cô cảm thấy tự ti, cô là đứa trẻ được bố mẹ tỉ mỉ thương yêu mà lớn lên, chính mình không lệ thuộc mà lại còn có tính cách tốt đẹp, tại lúc này đây cô hiểu rõ chính mình thích người này Dung Dữ, từ thích với những thứ sau lưng anh không có liên quan.

Đáng tiếc là, từ thích này của cô có nhìu năng lượng để có thể biến nó thành tình yêu, đây chứng tỏ, cô có thể cùng Dung Dữ nói một chuyện yêu đương tốt đẹp, lần yêu đương này có lẽ sẽ làm cô nhớ cả đời, nhưng không để cô vì anh mà quên hết tất cả.

Nhưng, dù thế nào nữa, cô cơ bản luôn luôn theo đuổi tận hưởng niềm vui trước mắt.

“Đang nghĩ cái gì?” Chúc Anh hiếm khi nói với giọng điệu hết sức ôn hòa cùng Dung Dữ nói chuyện.

Dung Dữ có chút hoảng hốt, đôi mắt xinh đẹp của anh thậm chí còn sáng hơn đèn neon ánh sáng đầy màu sắc, ”Hửm?” Từ trong cổ họng anh phát ra một âm điệu nghi vấn, ngây lập tức phản ứng trở lại, tâm tình rất mờ mịt, nói : “Tôi đang nghĩ Dung Tông Tự.”

Trong giọng nói rõ ràng có yếu ớt, điều này làm cho Chúc An có chút đau lòng, cô ít nhiều vẫn biết tình cảnh nhà Dung Dữ, Dung Tông Tự hàng năm bỏ mặc Dung Dữ, đem anh để cho quản gia và bảo mẫu, chính mình thì lại thỏa mãn trong việc làm ăn, tình cảm cha con hai người cực ít.

Mặc dù như vậy, Dung Dữ cũng chưa bao giờ biểu hiện ra để ý một chút ít, anh thậm chí so với cha anh còn không cần đoạn tình cảm này hơn, chính là, vạch rõ ngọn ngành nguồn gốc, cốt nhục tình thân cắt đứt không được, anh lại như thế nào mà không khát vọng tình yêu thương của cha đâu?

Chỉ là cho tới bây giờ cũng không chiếm được, liền làm bộ không cần thôi, Dung Dữ chính là đứa nhỏ bướng bỉnh như thế.

Chúc An nắm chặt tay Dung Dữ, tựa hồ truyền cho anh sức mạnh, Dung Dữ theo bản năng nhìn cô, Chúc An thản nhiên cười, giống như ở trong đêm tối này nở ra một đóa hoa hướng dương, tươi mát mà sáng lạn.

Không nói gì an ủi, Chúc An hiểu, Dung Dữ cũng hiểu.

“Lại đây” Chúc An thấp giọng nói.

“Cái gì?” Dung Dữ không hiểu.

Chúc An cười yếu ớt, vươn một bàn tay bóp hai má Dung Dữ, môi của Dung Dữ có chút chu lên. Chúc An mỉm cười, tới gần, sau đó, hôn anh.

Là một nụ hôn cực kỳ nhẹ nhàng, không có nhiều nhiệt tình, nhưng cũng đủ an ủi Dung Dữ lúc này, môi Chúc An mềm mại như cánh hoa dán lại đây, giống như gió khe núi tháng năm,mang theo hương vị ngọt ngào đầu mùa của hoa đào.

Đưa Chúc An đến nhà, về đến nhà, Dung Tông Tự thế mà còn chưa đi, ông ngồi ở trong thư phòng của Dug Dữ, trong tay lật xem một quyển sách bài tập.

Dung Dữ hơi nhíu mày đi đến, mang theo đầy sự không kiên nhẫn cùng phản cảm, đây là vở của Chúc An, nói cụ thể, là lúc Dung Dữ còn chưa cùng Chúc An lén qua lại, Chúc An người này tính sơ sài, vở chính mình quên ở đây mà cũng không biết.

“Phiền phức, ngài không được tự ý lật đồ đạc của người khác.” Giọng nói Dung Dữ cực kỳ lạnh đạm.

Dung Tông Tự vẫn là một lòng không để ý vẻ thái độ của Dung Dữ, nhưng thật ra đem đồ vậy này nọ bỏ xuống, nhưng vẫn nói: “ Đây là đồ đạc của con sao?”

Dung Dữ bước qua, đem vở cất đi, cực kỳ cẩn thận mà đem vở cất vào hộp, sau lại cầm hộp cất vào ngăn kéo, anh vừa cất vừa quay lại nói: “Tóm lại không phải đồ của ông, ông không được động.”

Dung Tông Tự cười một tiếng châm chọc, ngồi vào trên ghế, giọng nói hết sức thờ ơ mà chắc như đinh đóng cột nói: “Con trai, nghe ta khuyên một câu, Chúc An đứa nhỏ này rất tốt, nhưng không hợp với con.”

Dung Dữ thản nhiên lạnh lùng, phản bác lại: “Hợp hay không hợp, không phải ngài nói một câu là được, trên chuyện tình cảm, ông không có tư cách dạy tôi.”

Dung Tông Tự hồi lâu không nói gì, qua một hôi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Chúc An và mẹ con rất giống nhau”

“ Con cũng biết, A Hơi sinh con xong liền đi, lòng bà ấy thật tàn nhẫn, chính là buộc ta ký đơn ly hôn, ta tưởng bà ấy không cần ta, nhưng ít nhất con là con trai của bà ấy, bà ấy cũng sẽ về thăm con thôi.” Dung Tông Tự lấy ra một hộp thuốc lá, cho chính mình một điếu, hung hăng mà hút ngụm, phun ra khói thuốc, nói tiếp: “Ta hật đã xem nhẹ bà ấy, lòng bà ấy so với ta còn ác hơn.”

“Tới một điếu?” Dung Tông Tự vứt một điếu cho Dung Dữ.

Dung Dữ tiếp được, ngậm trong miệng, ánh lửa chợt nổi lên, lại một trân sương khói mịt mù.

“Bạn gái kia của con, cùng A Hơi là người giống nhau.” Dung Tông Tự cười một tiếng,nói: “Hôm nay, thái độ của nó rất tự nhiên, nghe chút phóng khoáng, nói không nghe, con trai, con hẳn là biết , đó là không quan tâm, bởi vì không quan tâm, cho nên không luống cuống, cho nên không tranh thủ, cho nên không quan trọng.”

“Con nói xem đúng không?”Dung Tông Tự gẩy nhẹ điếu thuốc.

Dung Dữ nghe mấy lời này, thế nhưng không tức giận, vẻ mặt bình thường, khẩu khí bình thường, hỏi: “Chuyện đó thì sao?”

Dung Tông Tự sủng sốt.

Dung Dữ còn nói: “Cho dù lời ông nói đều đúng, nhưng lại như thế? tôi không quan tâm nhưng thứ đó, tôi không giống ông, ông đòi hỏi quá nhiều, ngược lại cái gì cũng không chiếm được, giỏ múc nước lưu lại công giã tràng, tôi không cầu cái khác, chỉ cần cô ấy ở bên tôi, là được,”

Im lặng, cha con hai người đối diện thật lâu, trong thư phòng, trầm mặc mà áp lực.

Qua một lúc, Dung Tông Tự mới đứng lên, đi đến bên cạnh Dung Dữ, vỗ vai hắn, cũng không biết lúc nào thì, con của ông đã trưởng thành thành diện mạo như này, cao lớn mà khôi ngô, có nội tâm kiên định với tình cảm sâu đậm.

“Con trai, mấy năm nay, thật có lỗi.” Dứt lời Dung Tông Tự xoa nhẹ vai Dung Dữ rồi đi.

Những lời này nghe thật sự là nhẹ nhàng, mặc kệ mười mấy năm không quản không hỏi, không phải một lời xin lỗi là có thể bù lại, nhưng ngoại trừ cái này, Dung Tông Tự cũng không biết phải nói gì rồi, đảo ngược thời gian, lại quay trở lại, ông nhất định vẫn chọn điều này, tình cảm của ông đối với A Hơi quá cố chấp, bà vừa đi, những gì lưu lại đối với ông đã không còn ý nghĩa, liếc mắt xem nhiều hơn, liền rơi vào cái khác, đau khổ chia ra nhiều hơn.

Ông đã chấp nhận không được cái kiểu đau khổ này.

<>

Lâu rồi Chúc An không đi hội quán, Dung Dữ nghĩ chắc cô muốn đến điên rồi, nhưng cái gì cũng làm không được, anh thậm chí xác định rõ ràng Chúc An ở đâu cũng không biết.

Anh càng ngày càng cảm thấy, cứ tiếp tục đi xuống như vậy không phải biện pháp.

Lạc Gia Mạn từ trước tới nay luôn thích anh, chẳng qua ngại Chúc An, không muốn xuống tay với anh thôi, lần trước nghe phục vụ tiểu K của Lạc Gia Mạn nói, sắp tới hình như có buôn bán tiệc tối gì đó, Chúc An có thể tham gia.

Dung Dữ nghĩ, anh có thể bảo Lạc Gia Mạn dẫn anh đi.

Chỉ quá là bán một ít sắc đẹp tướng mạo mà thôi, từ trước đến nay là hạng mục của anh.

Hai ba lượt tiếp tục, Lạc Gia Mạn bị anh mê hoặc đến thần hồn điên dảo, cô thuở nhỏ được bảo hộ rất tốt, rất đơn thuần, bất quá bị người ta dạy hư đến chỗ này, lại nhìn thấy Dung Dữ quốc sắc thiên hương, sao có thể không nổi điên?

Đến ngày tiệc tối này, Dung Dữ sắm sửa gọn gàng, mặc vào tây trang, so với mấy vị công tử kia nhìn vào càng sạch bất luận ai cũng nhìn không nghĩ đây là hội quán con vịt mát xa.

Dung Dữ nhìn thấy Chúc An, cô mặc một thân quần áo màu cánh sen gần như trong suốt, hơn nữa da thịt cô trắng như tuyết, càng không nói đến cô có xương quai xanh xinh đẹp đến như vậy, kim cương cao quý mà đính ở phần đuôi váy, càng giống như ngôi sao lấp lánh xoay quanh cô.

Hầu như làm mê đắm ánh mắt chúng nam sĩ.

Chính là, cô kéo một người đàn ông, ngườ đàn ông thân hình cao lớn, dung mạo khôi ngô, càng quan trọng hơn chính là, người đàn ông này là chồng cô Lí Vi Diễn.

Chúc An nhìn thấy Dung Dữ, nhưng chỉ là nhẹ nhàng mà liếc mắt một cái, một bộ dáng xa lạ.

Dung Dữ hoảng hốt khi nhìn thấy Chúc An cùng chồng ân ái, nản lòng, đi toilet, rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, cực kỳ giống trò hề.

Cũng không lâu, vừa ra khỏi cửa, Chúc An canh giữ ở cửa, thấy anh đi ra, liền lôi kéo anh vào phòng thay đồ, lưu loát mà khóa trái cửa.

Dung Dữ không phản ứng, một cái tát của Chúc An đánh lại đây, trái lại không nặng, nhưng đủ vũ nhục người.

“Người đàn ông đáng ghét.” Cô mắng: “ Thiếu tiền như vậy sao, tôi chỉ nửa tháng không đi, anh lại đi tìm kim chủ khác, thật là đê tiện.”

Mặt Dung Dữ bị cô đánh lệcg sang một bên, trong lúc cô mắng, quay đầu lại, im lặng nghe cô mắng, chờ cô mắng đủ xong, mới mở miệng.

“Đúng vậy, tôi đáng ghét, đáng ghét đến nỗi vì gặp cô, mà đi câu dẫn người khác.”

Chúc An sửng sốt.

Dung Dữ nhân lúc cô đang sửng số mà nhào lên, đem Chúc An đè lên trên trường, hung hăng mà hôn lên, chờ qua hết cơn thèm, đem váy của Chúc An vén tới eo lưng, hai tay nâng chân Chúc An, bắt buộc chân cô cuốn lấy thắt lưng hắn.

Tay anh cách lớp quần áo mỏng manh vuốt ve từ thắt lưng cô đến thẳng chỗ mẫn cảm, há mồm liếʍ mυ"ŧ lấy tai Chúc An, ở bên tai cô dùng thanh âm nói: “ Người đàn ông hư hỏng hiện tại nghĩ muốn làm cô.”

Chúc An lập tức giãy giụa, được mấy giây thì cô mới phái hiện ra ,nếu Dung Dữ đã quyết, cô căn bản cũng không lay động anh được nữa phần ,bây giờ đây thì ưu điểm hay khuyết điểm trên thân thể nam nữa để có thể thấy rõ..

Cho dù như vậy, Chúc An vẫn còn cao ngạo nâng đầu cô lên, không ai có thể so được với giọng này: “Dung Dữ, cậu không có lòng tự trọng sao ?”

Đôi môi của anh đang mυ"ŧ lên xương quai xanh tinh xảo của cô đột nhiên dừng lại, Dung Dữ đem cằm của mình nhẹ nhàng để ở vai cô ,một hồi lâu, trầm giọng cười ra tiếng ,có chút châm chọc.

“Cậu cười cái gì ?”Chúc An nhíu mày.

Anh nói :“Lòng tự trọng ? Là gì?”

Cô cũng không biết, ở trước mặt cô ,tất cả anh đều có thể không cần, huống chi là lòng tự trọng.