Chương 18

“Đúng vậy” Lính của Carlton trả lời.

Họ sẽ không nói đùa hay nói dối. Luisen đã đoán đúng. Tuy nhiên, Carlton vẫn không tin trừ khi tận mắt nhìn thấy.

“Để ta đi xem thế nào” Cậu nói.

“Đi đến tháp chuông” Luisen nói. "Đó là chỗ cao nhất ở đây nên sẽ thấy rõ hơn."

Carlton đồng ý . Thực ra, Luisen không muốn bỏ lỡ cảnh tượng của những ngọn lửa huyền diệu. Cả hai cùng đi đến tháp chuông.

******

Carlton và Luisen leo lên bục cao nhất. Lâu đài được xây dựng trên một đỉnh đồi nhỏ và xung quanh là đồng bằng. Thời tiết cũng khá tốt nên cả hai đều dễ dàng nhìn ra xa. Gió thổi từ xa đến đung đưa thân cây lúa chín.

Đó vốn là một khung cảnh yên bình và tươi đẹp, nhưng ngay bên trên đó lại là hình ảnh kinh hoàng.

Những đôi cánh đen giăng kín bầu trời, và dưới mặt đất, dân quân thị trấn đã được trang bị và trong đội hình hoàn hảo.

Bầu không khí bùng nổ. Lòng bàn tay của Luisen bắt đầu đổ mồ hôi.

Đàn châu chấu bắt đầu chạm vào phòng tuyến. Ngay lập tức có ngọn lửa bắn ra mạnh mẽ. Những ngọn lửa khổng lồ bùng cháy lộng lẫy, trang trí cho bầu trời quang đãng. Những con châu chấu đến gần bị đốt thành tro và rơi xuống đất hàng loạt.

"

"

Nhưng chúng vẫn tiếp tục lao tới. Chúng đổ xô xuống và lao xuống ăn tươi nuốt sống dân chúng.

Khi nhìn qua ống nhòm thực sự rất đáng sợ.

Những con châu chấu to bằng ngón tay bay tứ tung, dùng cánh đập vào đầu. Chúng sẽ cắn vào da thịt và gặm nhấm những đống quần áo. Tiếng vo ve của đàn châu chấu dần lớn hơn, đôi mắt của Luisen trở nên choáng váng trước kích thước khổng lồ của đàn châu chấu. Sẽ không có gì lạ nếu cảm thấy sợ trong tình huống ấy.

Tuy nhiên người dân không nản lòng. Họ kiên trì đốt cháy châu chấu. Tro rơi như mưa và khói đen bay đầy trời.

‘Chính là nó’ Luisen nắm chặt tay. Dòng máu của người dân miền Nam bắt đầu nổi lên.

Một đám kẻ thù cướp bóc và đội ngũ bảo vệ anh hùng.

Châu chấu và con người.

Cuộc chiến sinh tồn giữa hai nhóm này tiếp tục diễn ra ác liệt. Vô số con châu chấu đã chết, nhưng chúng vẫn còn rất đông Đám châu chấu cũng không có vẻ tiếc thương cho những đồng đội đã chết của mình. Xác chết tan tành theo gió.

Cuộc đυ.ng độ đầu tiên kết thúc chỉ để lại khói đen và mùi khét trong không khí.

Sẽ có một trận chiến khác chống lại những loài gây hại này, nhưng chứng kiến

trận chiến hôm nay, Luisen không còn lo lắng. Mọi người đã chuẩn bị và sẵn sàng chiến đấu hết sức mình.

Luisen tin mọi người sẽ xử lý tốt việc này.

“Haaa…”

Khi bớt căng thẳng, Luisen tự nhiên bật cười. "Nó có tuyệt không?"

Dưới ánh nắng êm dịu, Luisen mỉm cười sảng khoái. Carlton nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp.

"Đúng vậy... Châu chấu thực sự đến." Thực tế thì, Carlton không quan tâm đến những con châu chấu. Tất nhiên, trận chiến nông nghiệp là một cảnh tượng mới và lạ, nhưng Luisen còn thú vị hơn thế (Trans: ấy ấy condi tình yêu sắp nhập anh rồi).

‘Sao ngươi lại đoán được điều này? Sao mọi người không ai biết ngươi lại biết?’

Có lẽ đang có sự đấu tranh trong suy nghĩ của Carlton; cậu nghĩ Luisen thật đẹp, dịu dàng - xinh đẹp nhưng không nhất thiết phải tháo vát.

‘Ta thực sự không thể nói ra.’

Rốt cuộc anh ta có thông minh không? Hay là cậu bé ngốc nghếch?

Tài giỏi hay vô dụng?

Sống vị tha hay ích kỷ?

Carlton đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cười xong thì công tước biến từ một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ thành một người sống. Điều ấy đã thành công khơi dậy sự tò mò của Carlton.

*****

Cuộc chiến với châu chấu đã kết thúc thắng lợi. Nhờ có sự chuẩn bị chu đáo từ trước nên các vùng bị thiệt hại rất ít.

"

"

‘Lần này, mình thành công rồi kaka.’ (Trans: thành công này chứ không phải thành công kia đâu mọi người đừng hiểu lầm) Luisen nghĩ. Theo ký ức của anh ta, thì không có vấn đề cấp bách nào trong thời gian tới, vì vậy cậu đã có thể thực sự thư giãn.

Tuy nhiên, trước khi Luisen có thể thư giãn được một chút, một vấn đề khác lại nảy sinh.

Tất nhiên, kẻ chủ mưu chính là Carlton.

au khi rời văn phòng của Carlton, Luisen thở dài. Ruger hỏi liệu anh ta có ổn không sau khi thấy anh ta có vẻ sụp đổ, như kiểu cái cây bị héo.

"Không, ta không ổn chút nào."

"Carlton đã nói gì?"

“Anh ta đang định gây chiến với gia tộc Vinard.”

Ngay khi châu chấu đổ bộ đến, hai trong ba gia đình còn lại vội đầu hàng. Luisen hy vọng rằng gia tộc cuối cùng còn lại cũng sẽ giương cờ trắng, nhưng họ vẫn im lặng.

“Vinard… Có phải là một chặng đường dài không?” Ruger hỏi.

“Xa lắm. Vì vậy, anh ta chỉ sử dụng kỵ binh cho cuộc tấn công này. "

Vì tài sản của gia đình Vinard khá nhỏ, trận chiến này là không cần thiết. Thực sự không hiểu tại sao cậu không để bỏ qua Vinard nhỉ? Dần dần áp lực cũng sẽ khiến họ phải đầu hàng. Tuy nhiên, Carlton lại nghĩ khác.

"Anh ta bắt ta phải đi theo."

"Anh ta bị điên à?" Ruger hoảng sợ. “Anh ta muốn đưa công tước đi đâu cơ? Chiến trường? Anh ta mất trí rồi à? ”

"Ta không biết…."

“Dù có đưa công tước đến đó cũng đâu có tác dụng gì? Chả nhẽ anh ta đinh dùng ngài để uy hϊếp họ? Điều đó sẽ không hiệu quả! ”

“Ngươi nói nhiều quá đi.” Tuy nhiên, trong lòng Luisen vẫn đồng ý với nhận xét thô lỗ của Ruger. “Ta nghĩ Carlton đang có một mục đích khác.”

"Mục đích gì?"

“Có lẽ anh ta đang bắt ta làm con tin… Hoặc có thể sẽ sử dụng ta như một lá chắn thịt….?”

“Tên nhỏ kiêu ngạo đó… Thành thật mà nói, làm thế nào mà một nông dân như anh ta có thể ngồi trên chiếc ghế kém cỏi của mình và ra lệnh cho những người quý tộc xung quanh như vậy?” Khuôn mặt của Ruger méo mó, kinh tởm.

"Ta đã bảo ngươi chú ý lời nói một chút."

“Nhưng, thần thấy bực bội. Công tước ngài sẽ phải cưỡi ngựa nếu anh ta chỉ sử dụng kỵ binh."

Đó thực sự là vấn đề lớn nhất. Kỹ năng cưỡi ngựa của Luisen vô cùng tệ. Anh ta không chỉ là một người cưỡi ngựa kém mà phải là vô cùng tệ. Nếu không có người giúp anh ta thì anh ta không thể trèo lên ngựa. Cho dù con ngựa đi bộ Luisen vẫn không thể giữ thăng bằng được huống gì chạy nhanh.

Làm sao có thể cưỡi ngựa đi cùng đám kỵ binh lành nghề của Carlton đây? Chuyện này thực sự buồn cười.

"Ngài có thể nói với anh ta rằng ngài không biết cưỡi ngựa không?"

“…. Ta đã nói rồi.”

Luisen đã nói trình độ cưỡi ngựa của mình sẽ chỉ làm rắc rối mọi chuyện lên thôi nhưng Carlton lại không thèm quan tâm. Một quý tộc lại không biết cưỡi ngựa? Có vẻ như Carlton không tin và cho rằng Luisen chỉ viện cớ để trốn việc.

“Ta nghĩ anh ta cho rằng ta đang viện cớ để không phải đi cùng họ.”

"….Vậy chúng ta nên làm gì?"

"Sẽ ổn thôi. Bằng cách nào đó, ta sẽ cố gắng …. ” Luisen nói.

Ruger định nói lại thôi. Cũng không có ích gì khi tiếp tục nói về điều này đúng không? Cũng không thể thay đổi được điều gì!!

Luisen và Ruger đi dạo trên hành lang, im lặng và trang trọng. Đột nhiên cả hai nghe thấy có tiếng nói chuyện..

“Này, không phải lãnh chúa của chúng ta khá ấn tượng sao? Cậu ta ép đám quý tộc đó phải đầu hàng Carlton và tìm cách chặn đám châu chấu.



Cuộc trò chuyện đã thu hút sự chú ý của 2 người. Luisen và Ruger dừng bước và đi đến chỗ phát ra âm thanh. Giọng nói của họ truyền qua một khung cửa sổ đang mở, một vài người hầu đang tám chuyện ở bãi đất trống. Họ dường như không biết rằng Luisen đang đi ngang qua.

"Cậu ấy có vẻ không thông minh như vậy, tôi đoán cậu ấy có điều khả năng thần kì nào đó."

‘Hừm…’, khóe môi Luisen giật giật. "Ta đoán mọi người đang dần có cái nhìn thiện cảm với ta rồi.’

Mọi người đã không còn chửi bới hay than thở về anh ta ở hành lang và giờ đang chào hỏi lịch sự . Những người hầu lớn tuổi cảm động khi nhìn thấy vị công tước giờ đã trưởng thành của họ, và một người giúp việc thậm chí còn ngại ngùng đưa cho Luisen một ít bánh quy cổ tự làm.

‘Ta có nên thấy tự hào và thư giãn lúc này không?’

Những lời khen ngợi luôn hồi hộp. Và sẽ càng thú vị hơn khi chúng đến từ những người thường không thích Luisen. Anh ta càng cảm thấy vui vẻ.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói khác chen vào cuộc trò chuyện với những lời chế nhạo.

"Cậu ta có lẽ chỉ gặp may thôi."

“Chuyện này sao có thể là may mắn được? Cậu ấy đã đoán được những việc trong tương lai và Carlton cũng sẽ nhanh chóng rời đi. Tôi sẽ không bỏ mặc chủ nhân của tôi nữa.”

“Làm sao một tên quý tộc vô dụng ở trong lâu đài lại có thể biết về dịch châu chấu chứ? Tướng quân và quốc sư đều không thể đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy. ”

“Cậu ấy thường ở Hoàng thành phải không? Có lẽ cậu ấy đã nghe thấy ở đó.”

“Nhảm nhí. Ở hoàng thành cậu ta chỉ biết say sỉn ở kỹ viện.”

“…. Dù thế nào cậu ấy vẫn là công tước!”

"Đây không phải chỉ là cậu ta đang xây dựng lại uy tín mà chính cậu ta đã phá hủy sao?"

Hai người hầu có vẻ mâu thuẫn.

“Ta có…. Chơi bời ở kỹ viện sao….?”

"Đúng vậy. Ngài không nhớ à? " Ruger nhìn Luisen đầy nghi ngờ. Luisen lảng tránh ánh nhìn của anh.

Trong khi đó, cuộc trò chuyện giữa những người hầu vẫn tiếp tục.

"Nhưng ngươi không nhận ra cậu ấy đột ngột thay đổi rất nhiều à"

“Lần trước tôi cãi nhau với binh lính của Carlton, cậu ấy đã ra mặt để bênh vực tôi.”

“Cậu ấy không uống rượu, cũng không tức giận, ăn uống sạch sẽ không bỏ thừa… Cậu ấy đột nhiên trở nên tốt bụng và dễ gần.”

“Cậu ấy còn làm việc chân tay nặng nhọc cho Carlton. Cậu ấy vốn kiên nhẫn như vậy sao?"

"Không thể nào. Trước đây, cậu ấy thậm chí còn không kiên nhẫn bằng cậu con trai năm tuổi của tôi. Đó là sự thật; ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi.”

Những người hầu bắt đầu nhận thấy những thay đổi ở Luisen. Những nỗ lực của anh ta trong việc bảo vệ những người hầu khỏi bị bắt nạt đã được đền đáp. Hành động của anh ta gây bất ngờ lớn cho mọi người trong lâu đài.

Tuy nhiên, ngoài những người nghĩ tích cực về Luisen cũng có những người nghĩ ngược lại. Danh tiếng của Luisen càng tốt, thì những người đó càng ghét và không chấp nhận.

“Đúng, cái gì nên khen thì vẫn khen. Nhưng, bậy giờ cậu ấy mới tốt như vậy. Nếu cậu ấy không thể giúp công quốc thoát khỏi tình huống hiện tại thì cậu vẫn chỉ là một kẻ ngốc. "

“Này, hơi quá rồi…”

“Thành thật mà nói, nếu không phải vì công tước chúng ta có cần chịu đựng nhiều vậy không? Gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi. Ngôi làng bên dưới bây giờ là…. ”

Ruger không thể nghe thêm nữa, anh tức giận bước lên phía trước. "Mày câm mồm!" Anh ấy hét lên qua cửa sổ. Đám người hầu nhanh chóng bỏ chạy khi nghe thấy giọng nói của Ruger.

“Thần đã nhìn rõ mặt bọn chúng rồi, bọn họ sẽ phải trả giá. "

“Ngươi còn không biết tên tuổi họ,” Luisen nói.

"Đúng vậy nhưng…"

"Mặc kệ đi. Ai rồi cũng bị nói xấu sau lưng thôi, dù là nhà vua hay dân thường cũng sẽ bị ”.

“Vẫn…” Ruger lặng người và lặng lẽ đi theo sau Luisen. “Ngài đừng phiền lòng vì họ. Họ chỉ đang bàn tán việc ngài ngày càng trở nên tốt hơn. Mọi người đều là khen thôi. "

“Ta đã nói không quan tâm chuyện đó,” Luisen càu nhàu.

"Đúng rồi. Mọi người đều nói rằng ngài càng ngày càng giống một vị công tước thực thụ.”

"Đủ rồi, đủ rồi."

Ruger tiếp tục cố gắng an ủi Luisen mặc cho Luisen khăng khăng rằng anh ta vẫn ổn. Bực mình, Luisen tiếp tục trả lời bằng những câu cục súc.

Luisen thực sự không bận tâm mấy lời nói tào lao của kẻ khác.

Nếu là trước đây Luisen sẽ đi uống rượu và khóc nức nở trước những lời như vậy. Vào lúc này, Ruger có chút kinh ngạc vì sự thay đổi bất ngờ của chủ nhân,- tính cách của anh ta hoàn toàn thay đổi như thể đã trải qua mọi khó khăn gian khổ.

*****

Giữa không khí lo lắng, ngày tháng hành quân ra trận đã được ấn định. Luisen vắt óc suy nghĩ tìm mọi lý do để được ở lại, nhưng mọi nỗ lực đều tan thành mây khói.

Và cứ như vậy, thời gian trôi qua cho đến trước ngày hành quân. Đến đêm khuya, Luisen trằn trọc không ngủ được, bỗng một vị khách bất ngờ đến thăm.