Chương 17

Trong khi đó, tin đồn này cũng được các lãnh chúa phương nam khác truyền tai nhau rôm rả. Mọi người vẫn theo dõi nhất cử nhất động của lâu đài, thậm chí cử người đi thăm dò tin tức ở đó. Ngay khi công văn được gửi đến vùng gần nhất thì mọi người cũng đã biết được tin tức về dịch châu chấu.

Tin tức này khiến các quý tộc rơi vào tình trạng hỗn loạn.

"Chuyện này có thật không?"

Nếu đó là sự thật, thì mọi người cần phải chuẩn bị ngay. Dù cho đàn châu chấu chỉ bay ngang qua cánh cổng của họ thì họ vẫn phải tìm mọi cách để giảm thiệt hại nhất có thể.

Tuy nhiên, tất cả các quý tộc đều lo lắng một vấn đề: Công tước Anies vẫn đang gặp rắc rối với Carlton. “Cả lâu đài đang bị cô lập… làm sao họ biết được châu chấu sẽ đến thật hay không? Lỡ như đây là cái bẫy thì sao?"

Không biết là vô tình hay cố ý nhưng công tước Anies có thể đang giúp Carlton. Tuy nhiên, không có lãnh chúa nào có thể bỏ mặc để thảm họa khủng khϊếp này xảy ra.

“Chết tiệt, làm cũng không được không làm cũng không xong.” Các lãnh chúa đã suy ngẫm về vấn đề này đến mức mất ăn mất ngủ. Cuối cùng họ kết luận, "Được rồi, hãy cứ tin tưởng công tước lần cuối!"

Anh ta vẫn là lãnh chúa của nơi này, một thành viên của gia tộc đã cai trị vùng đất này từ xưa. Mặc dù hiện tại danh tiếng của anh ta vô cùng tệ hại, nhưng anh ta vẫn là một công tước kiêu hãnh. Tất cả các thành viên khác trong gia đình công tước là những người có năng lực.

Các vị lãnh chúa đều có chung nỗi lo và cuối cùng họ cũng đưa ra quyết định giống nhau. Họ vội vã phái sứ giả đến lâu đài Anies. Vì vậy sau đó trước cánh cổng của lâu đài có đủ các lá cờ màu sắc từ các vùng tới…

"Sao có thể như thế được?" Carlton - đang muốn cầm kiếm đi đánh nhau - rất bất ngờ khi nghe tin này.

Cậu không biết nên vui hay nên buồn lúc này. Kết thúc như vậy cũng rất tốt, nhưng nó cũng đồng thời làm tổn thương lòng tự trọng của Carlton. Cậu đã trải qua nhiều sóng gió, khó khăn, qua nhiều khung bậc cảm xúc cho đến thời điểm hiện tại. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy có cảm xúc lạ như vậy.

"

"

Carlton đã dựng doanh trại tạm thời bên ngoài tường thành và gặp các sứ giả ở đó. Cậu lo lắng những sứ giả này còn có ý đồ khác nên không cho phép họ vào lâu đài.

Tuy nhiên, các sứ giả này dường như khá nhẹ nhõm và vui vẻ vì họ không được mời vào trong. Mặc dù bầu không khí có vẻ nghiêm trọng nhưng họ vẫn giải quyết mọi việc nhẹ nhàng và không chọc giận Carlton.

Họ đều có cùng ý kiến:

“Chúng tôi cam kết trung thành với Hoàng tử Ellion. Chúng tôi có thể cống nạp tiền bồi thường chiến tranh. Và không thể thêm gì nữa, xin hãy chấp nhận và đừng đánh chiếm lãnh thổ của chúng tôi.”

Họ đưa ra những bức thư rất dài toàn là chữ. Tóm gọn lại thông điệp của bức thư thì cũng chỉ là đầu hàng.

‘Họ không thèm mặc cả gì thêm sao?’

Thật sự trên đời này khả năng liều mạng để mặc cả của quý tộc đứng số hai thì không ai đứng nhất. Khi bị bắt cóc cho dù cầm dao kề cổ họ vẫn phải mặc cả bớt vài đồng tiền chuộc.

‘Chuyện này là không thể nào. Họ không phải là kiểu người sẵn sàng cống nạp nhiều tiền như vậy.’ Carlton nghi ngờ họ đang có âm mưu nào đó.

Nhưng số tiền quý tộc cống nạp cũng không nhiều. Tất nhiên, Carlton có thể đòi nhiều hơn, nhưng cậu không muốn vứt bỏ liêm sỉ để tranh cãi với bọn quý tộc.

Mặc dù Carlton vẫn còn cảnh giác, nhưng cậu vẫn chấp nhận những lời đề nghị. Tất cả các sứ giả rời đi nhanh chóng không chậm trễ.

Carlton đứng trên tường thành của lâu đài và nhìn các sứ giả đang rải rác. Cuối cùng, mọi người đều xem đám sâu bọ còn đáng sợ và nguy hiểm hơn cả đội quân của mình ư?

“Ta cảm thấy như miền nam đang chơi đùa ta ấy,” Carlton nói.

Người của Carlton đều gật đầu thông cảm với chỉ huy của họ. ‘… Nó thực sự diễn ra như những gì công tước Luisen nói…’

Carlton không thể ngờ tới kết quả này, không phải chỉ có một vùng đầu hàng. Kết quả này còn tốt hơn so với việc Carlton trực tiếp đem quân đi đánh nhau.

Không lãng phí tiền bạc, sức người, lời khuyên của Luisen đã mang lại nhiều lợi ích hơn. Như ong gặp mật, cậu chỉ cần ngồi yên và gặt hái những lợi ích từ một cuộc chiến thầm lặng - một cuộc chiến không dùng vũ lực.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Carlton bị buộc phải chiến đấu? Cậu tự tin vào việc đạt được chiến thắng, nhưng cậu có thể sẽ không thể giành được nhiều lợi thế như vậy.

‘Ta không hiểu. Chẳng hiểu gì cả.’ Carlton ngay lập tức đi về phía phòng của Luisen. Cậu vốn không có ý định đến gặp Luisen. Nhìn thấy mặt Luisen chỉ khiến cậu thêm nhộn nhạo, nhưng tại sao cậu lại đi đến phòng anh ta thế chứ? Nhưng không hiểu sao đôi chân cậu vẫn vô thức đi đến trước phòng Luisen.

Ruger đang canh ở cửa nhăn mặt khó chịu với Carlton. Dù giả vờ chào hỏi lịch sự nhưng nhìn là biết Ruger đang mắng thầm trong lòng.

Luisen đang ở trong phòng của mình.

“Carlton đến."

Luisen nằm dài trên giường như bơ tan chảy, thể hiện niềm vui sướиɠ trong sự lười biếng. Sau lần đó Carlton cũng không tìm Luisen hay giao bất cứ việc gì cho anh ta; nên anh tavẫn đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình hiếm hoi này..

‘Hả, cái gì cơ?’ Luisen vội vàng đứng dậy, sửa sang lại ngoại hình và dùng tay vuốt tóc một cách vội vàng vụng về. Đến khi Carlton vào phòng, Luisen đã lấy lại được vẻ ngoài xinh đẹp, xa cách nhờ những động tác nhanh nhẹn của mình. Tư thế đứng thẳng nghiêm túc của anh ta trông có vẻ sang choảnh, quý(s) tộc.

Mặc dù tim đập thình thịch nhưng Luisen vẫn cố đáp lại Carlton bằng một thái độ điềm tĩnh.

"Ngài Carlton, có chuyện gì không?"

"

"

"Ta mới gặp các sứ giả ở ngoài kia."

"A, vậy à?" Luisen không thể rời lâu đài nên không biết gì về tình hình bên ngoài. Đột nhiên, khuôn mặt của Luisen sáng bừng lên. “Những quý tộc nào đã cử sứ giả tới? Tất cả luôn à? Tất cả đều đến để đầu hàng phải không? ”

"Không. Ba nơi vẫn chưa tuyên bố đầu hàng ”.

‘Thật là ngu ngốc. Họ quá xem nhẹ châu chấu.’ Vẻ mặt của Luisen trở nên chua chát. "Những vùng nào?"

“Sete, Vinard và Holga. Ngài có biết gì về những quý tộc vùng này không?”

“Ừm ……” Luisen suy nghĩ.

Anh ta không biết!

Từ những hiểu biết ít ỏi trong trí nhớ của mình, Luisen chỉ có thể đoán rằng đây là những quý tộc có đất đai thuộc các điền trang quy mô vừa và nhỏ cách xa lâu đài. Carlton đã nhìn thấy sự do dự của Luisen. Lần này cậu đã đoán được những gì anh ta đang nghĩ.

“Ngài không biết? Lãnh thổ của họ cũng khá gần với điền trang của ngài, phải không? Theo như ta biết, Sete có một số thỏa thuận thương mại với công quốc,” Carlton nói.

“…. Có lẽ tôi nhớ rồi…. Ừm..nó ở trong đầu ta mà….”

Đó là lời nói dối 100%. Luisen không thể nhớ bất cứ thứ gì.

Carlton cũng nhìn thấu được suy nghĩ của anh ta.

"

"

‘… Anh ta thực sự không biết’ Carlton nghĩ. Luisen đã khiến cậu bất ngờ hai lần. Nhìn thấy mọi thứ diễn ra như những gì Luisen nói, rõ ràng là người này không ngu ngốc đến vậy. Cái nhìn sâu sắc thậm chí đoán trước cả tương lai làm Carlton rất bất ngờ.

Nhưng điều đó càng khiến Carlton bối rối hơn. Làm sao một người thông minh như vậy lại hoàn toàn không biết gì? Một người không biết những điều cơ bản lại có thể có cái nhìn sâu sắc như vậy ư? Với con mắt nhạy bén như vậy, tại sao Luisen lại để mình bị cuốn vào vòng vây của cuộc chiến tranh giành quyền kế vị các hoàng tử? Tại sao anh ta lại tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm như vậy?

‘Mình nghe nói anh ta rất ngu ngốc và vô dụng....’ Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và trầm lặng của anh ta lúc này, Carlton không thể tin đây là người bị đồn chỉ biết ăn chơi trác táng.

Thay vì uống rượu hay những trò giải trí thô tục, Carlton cho rằng Luisen thích hợp đi dạo qua các buổi triển lãm nghệ thuật hoặc ngồi giống như một bức chân dung và nghe nhạc.

Cái nhìn chăm chú của Carlton đã làm Luisen sợ. ‘Gì vậy?’ Luisen nghĩ. ‘Chuyện gì vậy? Mình lại làm sai cái gì à? Có khi nào tối qua anh ta phát hiện mình lẻn vào bếp ăn vụng không? Hay anh ta nhận ra mình đã giấu một chiếc nhẫn nạm ngọc vì nghĩ rằng nó sẽ hợp với thần? Tại sao anh ta lại nhìn mình như vậy?’

Nội tâm Luisen run lên.

Đột nhiên Carlton nói chuyện. “Thị trấn bên dưới lâu đài rất yên tĩnh. Ngài có tò mò về tình hình ở đó không? "

Ngôi làng mà cậu đang đề cập đến nằm giữa các bức tường bên trong và bên ngoài của pháo đài công quốc. Vì là thị trấn gần lâu đài nhất nên ngôi làng thực sự giống một thành phố hơn: giàu có và trật tự.

Tại sao đột nhiên câu lại hỏi vậy?

"Có vấn đề gì với thị trấn đó sao?"

Carlton nhếch mép trước câu hỏi của Luisen. Nụ cười đó làm Carlton suy nghĩ. Lần trước khi thấy nụ cười đó Luisen đã phải làm việc chân tay nhiều tới nỗi bị bệnh.

Như thể ánh mắt của Carlton đang nói, "Tất nhiên, chính là cậu."

Luisen khó chịu chờ đợi xem biểu hiện đó của Carlton là có ý gì. Khi anh ta vừa mở miệng, cửa phòng cũng mở theo. Người của Carlton và Ruger chạy vào và vội vàng đồng loạt hét lên, “Công tước! Có chuyện rồi! "

“Một đàn châu chấu đang bay tới.”

Carlton và Luisen đều ngạc nhiên đứng dậy khỏi ghế. Luisen quên đi bầu không khí khó chịu ban nãy và trong lòng vui mừng.

May quá!

Nếu có gì đó không ổn và châu chấu không xuất hiện, công quốc sẽ trở nên không đáng tin cậy.

"Đàn châu chấu thực sự đến?" Carlton hỏi.

“Đúng. Một nhóm trinh sát đã phát hiện ra những đám mây đen từ bên kia sông đổ về ”, một tên lính trả lời.

“Ngươi có chắc đó thực sự là châu chấu không?” Carlton thấy mọi thứ thật khó tin. Cậu đã nghĩ rằng châu chấu chỉ là một cái cớ để thu hút các lãnh chúa đầu hàng… Tưởng tượng thật nực cười nhưng… nhưng không ngờ Luisen lại thật sự đoán được việc này.

Tác giả có lời muốn nói:

Carlton: Sao lại có người vừa có vẻ thông minh lại vừa ngu ngốc vậy nhỉ?

Luisen: ....(Đầu trống rỗng).

Diễn viên quần chúng: Tôi nghĩ Luisen không thông minh. Tôi nghĩ cậu ấy được đào tạo ngầm nhưng không biết người khác nghĩ gì.