Chương 20

Thư Ngư ôm lấy Hồ yêu tiểu thiếu niên cùng ngã vào trong nước, cả người lúc này đều choáng váng, ở trong nước vùng vẫy một hồi, trong lúc đó lại không cẩn thận buông tay Phù Vọng ra. Sau đó phải mò mấy lần mới sờ được đến một cánh tay, kéo người lên trên mặt nước, nhưng vừa nghiêng đầu liền phát hiện có chỗ không hợp lý.

Mẹ nó, tiểu thiếu niên đâu rồi! Lỗ tai và cái đuôi đâu rồi? Sao đột nhiên lại biến lại rồi? Thư Ngư cũng không biết mình bây giờ nên cao hứng hay là nên tiếc nuối. A, nhìn thấy dáng vẻ Phù Vọng toàn thân ướt đẫm, Thư Ngư nghĩ nghĩ, cảm thấy mình hiện tại nên lo lắng trước mới đúng.

Đột nhiên bị rơi vào trong nước rồi lại bị kéo lên, Phù Vọng cũng hiếm khi nào lộ ra vẻ mặt có một chút mờ mịt, nhưng mà hắn rất nhanh đã khôi phục sự tỉnh táo, chí ít là nhanh hơn Thư Ngư. Hắn nhìn mình khôi phục thành bộ dạng người trưởng thành thân thể liền ngoắc ngoắc môi. Tốt lắm, khôi phục nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn, ở loại địa phương này, sự suy yếu lúc nửa yêu hóa đối với hắn là vô cùng bất lợi, hiện tại có cái dạng này thì chí ít cũng có thể dùng thuật được.

Đặc biệt là sẽ không bị Thư Ngư xem như là tiểu chất tử nữa.

Khôi phục thân thể vốn dĩ, giống như là những chuyện không tỉnh táo trước khi cũng đều cùng nhau khôi phục. Phù Vọng bình tĩnh đứng ở trong nước, lộ ra nửa cái l*иg ngực, mặc cho Thư Ngư ngơ ngác lỗi kéo cánh tay của hắn, một tay khác thì hất cái mái tóc đen ướŧ áŧ dính lên trên mặt, sau đó lại kéo kéo bạch trù y trên người hắn, che khuất vết thương trước ngực không cẩn thận lộ ra bên ngoài.

Hắn một chữ cũng không nói, trước tiên trở tay kéo Thư Ngư cùng nàng lên bờ, khi kéo người lên bờ xong, hắn xuất ra một kiện áo choàng phủ thêm cho Thư Ngư toàn thân ướt sũng, sau đó mới nói: "Trước tiên thay bộ y phục này đi, ta đi bên cạnh xử lý vết thương." Nói xong liền cho nàng một nụ cười trấn an.

Chờ Phù Vọng xử lý xong vết thương đổi bộ y phục khác đi ra thì liền thấy được Thư Ngư ngơ ngác đứng ở nơi đó, trơ mắt nhìn hắn, lúng túng nói: "Thương thế của ngươi thế nào rồi? Ngươi còn tốt chứ? Ta không phải cố ý, ta thấy ngươi ngủ thϊếp đi, muốn mang ngươi đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhưng mà lúc đứng lên không cẩn thận."

Phù Vọng rất muốn nói cho cô nương bất an này biết, lực sinh mệnh của yêu tộc rất là ngoan cường, sẽ không dễ dàng chết như thế đâu. Nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng, hắn dường như chính là một người rất yếu đuổi, thực sự là bất đắc dĩ. Xử lý tay áo của mình xong, Phù Vọng liền tiến lên ôm lấy Thư Ngư, thành công để nàng nuốt đống lời còn lại xuống họng.

Sờ lên đầu của Thư Ngư, Phù Vọng trấn an nói: "Ta biết, không giận ngươi."

Thư Ngư buông lỏng bả vai, dựa vào trong ngực Phù Vọng mà hơi co quắp lại, chỉ sợ đè vào vết thương dường như rất nghiêm trọng trước ngực hắn, nhưng cũng không tiện đẩy ra. Nói như thế nào đây, nàng dường như cảm nhận được một cảm giác quái lạ, tóm lại là cảm thấy Phù Vọng bây giờ và trước khi Phù Vọng không giống nhau lắm?

Trước kia Phù Vọng mặc dù sẽ thỉnh thoảng tự nhiên làm vài động tác thân mật với nàng, nhưng mà vẫn để cho người ta có cảm giác dè dặt lễ độ, nhưng bây giờ, tựa hồ có chút không giống lắm, không hiểu sao lại cảm thấy càng thêm thân mật hơn chút. Chẳng lẽ là bởi vì đã rời khỏi cái nơi khiến người ta khẩn trương kia, đi vào cái nơi tạm thời an toàn chỉ có hai người này nên hắn mới buông lỏng?

Thư Ngư cảm thấy rất có khả năng nhưng mà nàng cảm thấy tình huống lại hơi không ổn. Nếu như là tiểu thiếu niên Hồ yêu, nàng còn có thể ám chỉ mình không thể có suy nghĩ kỳ quái với vị thành niên, nhưng bây giờ người này là một nam nhân mị lực vô phần, nàng chỉ là một thiếu nữ với trái tim bất ổn. Hơn nữa nhìn điều kiện đặc thù này xem, chỉ có hai người bọn họ, còn là cô nam quả nữ ở cùng nhau một năm! Dưới loại tình huống này, muốn giữ được chắc chắn cũng rất là gian nan.

Đương nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không e ngại khiêu chiến, nguyên tắc vẫn là phải kiên thủ.

Thư Ngư có một cái ưu điểm, đó là khi quyết định một việc nào đó thì sẽ rất khó dao động, đồng thời còn vô cùng có nghị lực. Nhìn như mềm yếu dễ nói chuyện, nhưng kì thực rất là cố chấp cứng cỏi.

Phù Vọng kết thúc cái ôm này, buông nàng ra, nhưng không thấy ở trên mặt nàng sự ngượng ngùng, mà chỉ có vẻ kiên định thì lập tức cảm thấy hơi khó giải quyết. Nhưng mà thứ hắn không sợ nhất chính là khiêu chiến, Thư Ngư nhất định phải có tình cảm y như hắn, nếu không, hắn sẽ quyết không bỏ qua. Hắn chưa từng nghĩ như vậy bao giờ, nhưng mà càng cấp bách thì hắn lại càng thêm yên bình, nhìn qua không có một chút rung động nào. Tục xưng, buồn bực ở trong lòng yên lặng ngấm.

"Đi thôi, ta cần một chỗ để dưỡng thương, nếu không dùng cái dạng này đi ra ngoài thì chỉ có thể làm phiền thêm cho ngươi." Phù Vọng mỉm cười với Thư Ngư, tự nhiên dắt tay của nàng, "Từ địa hình chung quanh, ta nghĩ ở đây hẳn là có một sơn động có thể nghỉ ngơi. Hơn nữa loại địa hình giao giới khác biệt này sẽ không có quá nhiều yêu thú, rất thích hợp để chúng ta tu chỉnh, có lẽ có thể ở chỗ này chờ thêm một quãng thời gian"

Giống như trước kia, Phù Vọng rất nhanh đã nắm giữ được tiết tấu nói chuyện giữa hai người. Thư Ngư vẫn cảm thấy Boss là nhân vật giống như quân sư, nghe hắn chắc chắn không sai, bởi vậy mới rất là phối hợp gật đầu đồng ý. Chỉ là nhìn thân thể hắn thẳng tắp và gò má hơi có vẻ tái nhợt, trong lòng nàng vẫn không nhịn được lo lắng.

Thư Ngư áy náy xong thì liền có vẻ vô cùng ân cần, bọn họ tìm được một sơn động thích hợp ở gần đó, sau đó nàng liền tự giác, giống như một con ong mật cần cù bắt đầu móc đồ ra từ trong túi càn khôn của mình, ở trong sơn động rộng rãi tìm một nơi bố trí một phòng ngủ nhỏ. Chờ Phù Vọng kiểm tra trong sơn động một xong rồi rải lên đó một vài thứ thuốc bột kỳ kỳ quái quái trở về thì nàng liền nghiêm túc kéo hắn lên trên chiếc giường mềm mại.

"Phù Vọng, ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi." Thư Ngư lúc này giống như muốn nói, có chuyện gì cứ giao cho ta, ngươi chỉ cần phụ trách dưỡng thương là được rồi.

"Vậy thì làm phiền Thư Ngư." Phù Vọng nhìn cái giường lớn mấy tầng chăn mền thoải mái kia, vội vàng thoát giày và áo ngoài rồi nằm lên. Lúc nằm lên, hắn cảm giác giống như được thả mình vào trong một đống bông, giống như là không thể đứng dậy nổi. Hắn vừa nằm xuống, Thư Ngư liền ân cần đắp chăn lên cho hắn. Lần này, Phù Vọng cảm thấy cả người mình thật thoải mái, tay chân cũng không thể dùng sức.

Không gian này được ngăn cách bởi mấy tấm bình phong, Thư Ngư đốt lên an thần hương, minh châu dùng chiếu sáng, ánh sáng rực rỡ sáng tỏ nhưng đều đã bị giáo sa của Thư Ngư che kín, chỉ lộ ra một chút vầng sáng nhu hòa, mông lung có thể nhìn thấy mặt mày người ngủ trên giường.

Thư Ngư cẩn thận, các mặt đều chu đáo vô cùng, Phù Vọng nằm ở kia an tĩnh nhìn Thư Ngư bước chân chậm rãi quét dọn bốn phía trong động, rồi lại bố trí một trận pháp phòng ngự cấm chế mặc dù thủ đoạn đơn giản, còn luôn dừng lại một chút như đang nhớ lại cái gì, nhưng may sao là vẫn thành công. Nhìn một chút, hắn dần dần buông tầm mắt xuống.

Không biết từ khi nào, Phù Vọng vốn chỉ có thể an tâm chìm vào giấc ngủ trong tình huống một thân một mình tuyệt đối an toàn lại bất tri bất giác có thể ngủ say ở trước mặt một người khác. Phát hiện điểm này, tâm trạng Phù Vọng cũng không biết đã là lần thứ bao nhiêu cảm thấy phức tạp, mỗi lần hắn cảm thấy đã hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Thư Ngư thì hắn liền tỉnh ngộ. Hoá ra cái tình cảm khắc sâu đó chẳng những chỉ có như thế, mà còn sâu hơn so với hắn nghĩ.

Vô thức tín nhiệm Thư Ngư như vậy, làm cho đầu óc vốn luôn cân nhắc của hắn có chút kinh tâm. Khi đáy lòng lại xuất hiện bất an, chỉ cần nhìn thấy cặp mắt sạch sẽ nhu hòa của Thư Ngư thì liền sẽ biến mất không còn gì nữa. Hắn vậy mà lại rơi vào tình huống có muốn phòng tránh cũng không thể tránh được như vậy.

Phù Vọng ngủ say, Thư Ngư đi sang nhìn mặt của hắn mà ngơ ngẩn cả người, cảm thấy rất là khó chịu. Thấy hắn chỉ trong vòng hơn một ngày đã gần như đều ở trong trạng thái mê man, nàng liền biết thương thế của hắn so với hắn nói còn nghiêm trọng hơn nhiều. Phải biết, lúc trước khi hắn không bị tổn thương, ngày nào hắn cũng có thể chăm sóc nàng, kể cả nghỉ ngơi cũng có lẽ chỉ mất khoảng một canh giờ, nàng thậm chí còn chưa từng thấy hắn muốn ngủ.

Thư Ngư không có cách nào giúp hắn, dược vật có thể sử dụng nàng đều lấy ra cho Phù Vọng hết. Nhưng giống như Phù Vọng nói, những linh dược nàng lấy ra đều là thứ trận quý, thân thể này của hắn mà dùng thì chỉ có thể gây nên phản hiệu quả, bởi hắn không chịu được dược hiệu mãnh liệt như vậy. Cho nên Thư Ngư chỉ có thể nhìn Phù Vọng tự dùng biện pháp của mình để chữa thương, sau đó mê man.

Nhớ tới mình trước đó còn vô tình ném Phù Vọng ngủ say vào trong đầm nước, chẳng những khiến người ta toàn thân ướt đẫm, mà còn khiến hắn phải băng bó lại vết thương, nàng liền cảm thấy trong lòng càng vô cùng áy náy.

Đoạn thời gian trước hắn vẫn luôn chăm sóc nàng, hiện tại hắn bị thương, nàng cũng nên hồi báo lại, chiếu cố hắn thật tốt. Nàng không thể cứ bắt người khác tới chăm sóc mình mãi như vậy.

Phù Vọng mỏi mệt ngủ một giấc tỉnh lại thì liền ngửi thấy một cỗ mùi thơm của thức ăn, cảm giác đói bụng lập tức xông tới, hắn lúc này mới phản ứng được trong bụng của mình trống trơn, hồi lâu không có ăn uống gì.

Trong sơn động cũng không phải là hoàn toàn hắc ám, lúc mặt trời lên thì vẫn có ánh nắng thông qua lỗ thủng chiếu vào trong sơn động, đập lên trên mặt đất rồi xuất hiện một mảnh huyễn sáng quang mang phản xạ lên một bên vách núi của sơn động có hơi chướng mắt.

Một mảnh góc áo màu đỏ thoảng qua ánh nắng, bóng người mặc Hồng Y nhẹ nhàng linh hoạt đi đến trước giường chính là Thư Ngư. Tóc của nàng lung tung cột ở sau lưng kết thành một cục to, tay áo kéo lên, vô cùng có cảm giác như đang trong cuộc sống thường ngày.

Thư Ngư cẩn thận bưng bát sứ trong tay, thấy hắn tỉnh lại, hé miệng cười một tiếng, có chút cao hứng, "Ta cảm thấy ngươi sắp tỉnh nên thử làm cho ngươi một chút đồ ăn, ngươi có đói bụng không?"

Phù Vọng ngồi xuống, nhìn Thư Ngư một hồi, đưa tay hướng về phía trước vén mấy sợi tóc rủ xuống trên gương mặt Thư Ngư ra sau đầu. Lúc này, hắn rất muốn sờ sờ cặp mắt của nàng, nhưng do dự một khắc hắn liền lén lút thu tay lại rồi nói: "Rất đói bụng, ngửi thấy mùi thơm liền tỉnh."

Hắn nói xong liền nghiêng thân hướng về phía trước, xích lại gần Thư Ngư rồi bưng cái chén kia lên, bề ngoài không tốt lắm. Chẳng biết tại sao hắn lại hơi cao hứng, thế là hắn cả cười, "Lần đầu tiên làm cái này à?"

Thư Ngư quên béng mất cái động tác tiện tay vừa rồi của hắn, ho nhẹ một tiếng, "Ta bình thường chỉ biết làm mì tôm và cơm chiên trứng. Ta không nắm chắc thế lửa, nên dùng Hồ Hỏa đốt luôn, thuận tiện luyện tập. Thất bại mấy lần, lần này hẳn là có thể ăn được, ta đã nếm thử, hương vị tạm được."

"Ta còn cho thêm một ít nhục linh chi, chỉ có một ít thôi, dược tính rất ôn hòa. Ta kiểm tra rồi, ngươi bây giờ ăn cái này là vừa vặn." Thư Ngư dựng thẳng ngón tay lên tỏ vẻ mình thêm rất ít, bộ dáng nghiêm túc nhưng vẫn rất đáng yêu.

"Ừm." Phù Vọng lén lút ấn ngực xuống, nét mặt nhu hòa tiếp nhận bát, cố gắng ăn xong, sau đó đưa cái chén không cho nàng rồi hỏi: "Còn gì nữa không?"

Thư Ngư càng vui vẻ hơn, cầm bát lên múc cho hắn thêm một bát nữa, sau đó lặp lại hành vi trước đó, ngồi ở bên giường nhìn Phù Vọng ăn.

Có lẽ bởi vì Phù Vọng làm cái gì cũng không hề gấp gáp, lúc nào cũng rất là an nhàn, mà cũng có lẽ là bởi vì khí chất của hắn khiến hắn làm cái gì trông cũng rất đẹp, đẹp đến mức giống như tranh vẽ. Dù cho hiện tại không có hình tượng chút nào, tóc rối bù ngồi ở trên giường bưng bát uống thì cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy như hắn đang ăn trân tu hải vị vậy.

Thư Ngư nghiêng đầu nhìn hắn, nàng cũng không biết hiện tại mình đang có nét mặt gì. Phù Vọng giương mắt, tiếp xúc với ánh mắt của nàng, liền buông bát xuống. Giống như bị mê hoặc dùng ngón tay thon dài chạm vào khóe mắt của nàng, nhẹ giọng nói: "Thật tốt."