“Nhàm chán?” chóp mũi anh vang lên như có như không tiếng cười khẽ, “Khi còn nhỏ còn không có xe lăn như bây giờ, anh muốn ra cửa cần có người đi theo, nhưng anh cũng không muốn có người đi theo, đơn giản liền không ra khỏi cửa, mỗi ngày làm xong chuyện nên làm sẽ ngồi ở bên cửa sổ, ngồi xuống chính là một buổi trưa, đã sớm thành thói quen, cũng không biết cái gì là nhàm chán.”
Anh nói chuyện ngữ khí bình đạm, thật giống như kể chuyện xưa, không biết vì cái gì, Từ Hi Nhiễm nghe mấy lời này tâm lại như là bị chọc một chút.
Lúc trước anh thấy cô mỗi ngày ở trong nhà không ra khỏi cửa, bảo cô ra ngoài nhiều một chút, cô cảm thấy anh ưu tú không hiểu trạch nữ cô.
Hiện tại cô mới phát hiện, thì ra anh cũng không phải mọi lúc đều có thể chỉnh tề hoàn mĩ xã giao, anh là thiên chi kiêu tử, mặc dù ngồi ở trên xe lăn khí chất cũng không giảm chút nào, giờ phút này cô lại cảm nhận được từ trên người anh một loại khí chất không hợp với anh cô đơn.
Từ Hi Nhiễm ngồi xổm bên người anh, tuy rằng người như anh không cần người khác phải an ủi, nhưng cô vẫn muốn cho anh một ít an ủi, cô không muốn thấy anh không vui “Về sau em sẽ luôn ở cạnh anh.”
Anh quay đầu nhìn qua cô, một đôi mắt trầm bình tĩnh không gợn sóng, lại có một loại sắc bén.
Từ Hi Nhiễm lấy đủ dũng khí nói “Chúng ta là phu thê không phải sao? Về sau có em ở cạnh anh.”
Ánh mắt anh dừng trên người cô một lát mới thu hồi, trầm mặc trong chốc lát đột nhiên nói một câu, “Không uổng phí công sức.”
Từ Hi Nhiễm không rõ nguyên do: “Cái gì không uổng phí công sức?”
“Không có gì.”
Anh không muốn giải thích, Từ Hi Nhiễm cũng không hỏi lại.
Buổi tối Tưởng Dư Hoài không ở thư phòng xử lý công việc, mà là ở phòng khách xem TV, Từ Hi Nhiễm nghĩ ban ngày nói muốn ở cùng anh, nên cũng đi đến sô pha ngồi xuống, Tưởng Dư Hoài thấy thế hỏi cô: “Em cũng thích xem tin tức?”
Từ Hi Nhiễm nói: “Thỉnh thoảng sẽ xem, dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm.” Chủ yếu vẫn là vì chăm sóc anh.
Sau một lúc sự thật đã chứng minh, không được nói dối.
Nửa giờ sau Từ Hi Nhiễm bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Tưởng Dư Hoài xem xong tin tức nhìn lướt qua, cô đã dựa vào trên sô pha ngủ rồi.
Tưởng Dư Hoài muốn đánh thức cô để cô trở về phòng ngủ, vừa nhìn tư thế ngủ của cô, đưa tay qua nhưng không rơi để ở trên người cô.
Cả người cô nằm ở trên sô pha, trên người mặc đồ ngủ lông xù, hai chân cuộn tròn lên, lộ ra ngón chân mượt mà đáng yêu. Một khuôn mặt trắng nõn, là mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, tóc buộc cao lên, gương mặt kia càng thêm vẻ tinh xảo. Lông mi thật dài, gắn vào mí mắt giống như hai cánh con bướm, ngủ rồi cái miệng nhỏ khẽ nhếch.
Cô ngủ còn rất đáng yêu.
Tưởng Dư Hoài nhìn chằm chằm cô một lát, ánh mắt nhìn đến điện thoại ở trong tay cô, ngồi xích lại bên người cô một chút, động tác tự nhiên cầm lấy điện thoại của cô, rồi sau đó nhẹ nhàng dùng vân tay cô mở khóa.
Thừa dịp người khác ngủ nhìn lén điện thoại người khác chuyện xấu xa như vậy anh lại làm được đặc biệt tự nhiên, xem một chút lịch sử trò chuyện, nhìn thấy gần đây cô thật sự rất bận, nói chuyện phiếm với người khác cũng không nhiều lắm, thậm chí cùng Trình Vân Khải cũng chưa nói quá vài câu, nhưng có một cái tên là “Tống đại tình” nói rất nhiều.
Tưởng Dư Hoài biết cô có bạn tốt tên là Tống Tình, chắc là người này. Tưởng Dư Hoài đơn giản xem lịch sử trò chuyện của hai người một chút, hai người nói chuyện phiếm nhiều lần nhắc tới anh, anh liền xem kỹ một chút.
Xem thôi mà làm anh liên tục nhíu mày.
“Cậu nói một người con trai đột nhiên ôm cậu lên trên đùi là có ý gì?”
“A? Ai ôm cậu lên đùi, ông chú nhà cậu?”
“Ừm.”
“Còn có thể vì cái gì, chú ấy muốn làm cậu đó.”
“Nhưng anh ấy không làm tớ, cũng chỉ là ôm một lát liền buông ra.”
“Cậu đừng nói với tớ hai ngươi đến bây giờ còn không sinh hoạt vợ chồng.”
“Đúng thật còn không có.”
“Không phải đâu, ông chú nhà cậu có phải không được không?”
“Nhìn bộ dáng không giống như là không được.”
“Không có khả năng, lúc trước không cùng phòng là bởi vì cậu làm phẫu thuật, hiện tại tất cả mọi thứ đều tốt, đối mặt với người vợ nũng nịu như cậu đã bế lên còn không có hành động, nói không chừng thật sự có khả năng không được nha.”
“Không đến mức đi… còn nữa không được cũng có thể trị, anh lại có tiền như vậy.”
“Cậu biết cái gì, có loại trời sinh không được là trị không hết, nếu đại thúc nhà cậu thật không được cậu liền thảm, cả đời thủ tiết.”
“Vậy cũng được mà, tớ cảm thấy tớ có thể thủ được.”
“Cậu hiện tại còn trẻ nói rất nhẹ nhàng, nghe nói phụ nữ 30 tuổi như sói như hổ, còn chưa tới lúc làm không tốt cậu đã không chịu nổi chú ấy nữa.”
“Có gì đâu, thật sự không được tớ mua chút đồ là được, chỉ cần anh không đề cập tới ly hôn, tớ cảm thấy tớ có thể sống cùng anh ấy.”
Xem xong lịch sử trò chuyện Tưởng Dư Hoài nhìn về phía Từ Hi Nhiễm ánh mắt nhiều thêm mấy phần phức tạp, cô gái trước mắt tư thế ngủ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn rất giống ngày thường.
Thật là nhìn không ra cô gái ngoan ngoãn như vậy cùng bạn bè trò chuyện lại là một gương mặt khác, thật không thể tưởng tượng được lúc cô gõ ra chữ “Làm” này biểu cảm như thế nào.
Còn mua đồ, mua thứ gì?
Tưởng Dư Hoài sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm kia cô gái đang ngủ say, còn hoài nghi anh không được? Quả nhiên là chưa ra xã hội, không biết nhân gian hiểm ác