Chương 39: Thuốc súng trên bàn ăn

Tưởng Dư Hoài cuối cùng không đánh thức cô, ngồi trên xe lăn giúp cô đắp chăn, làm xong mới trở về phòng.

Ngày hôm sau Từ Hi Nhiễm từ trên sô pha tỉnh lại mới ý thức được ngày hôm qua mình xem TV xem ngủ quên, Tưởng Dư Hoài đã ngồi ở trước bàn ăn cơm sáng, Từ Hi Nhiễm nhìn anh không có chút hổ thẹn.

“Xin lỗi anh Dư Hoài, ngày hôm qua em không cẩn thận ngủ quên.”

“Không có việc gì."

Sắc mặt Tưởng Dư Hoài bình thản, không có một chút không thích hợp, Từ Hi Nhiễm cũng không biết cuộc trò chuyện giữa mình và bạn thân đã bị anh xem hết.

Bữa sáng là Tưởng Dư Hoài gọi người đưa lại đây: “Em hôm nay có tiết không?”

“Buổi chiều có.”

“Buổi chiều anh sẽ đến đón em, đưa em đi ăn cơm, chúc mừng sinh nhật.”

“Không cần, em lên lớp xong liền trở về, chân anh không tiện, ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt”

“Nghỉ ngơi mấy ngày đã không sao rồi.”

Từ Hi Nhiễm suy đoán chắc là anh cũng sắp xếp mọi thứ rồi, cũng không muốn lãng phí tâm ý của anh “Vậy đừng quá long trọng, ăn một bữa cơm là được.”

“Được.”

Sau khi Từ Hi Nhiễm rời nhà Tưởng Dư Hoài mở họp qua video, họp xong đã đến 5 giờ, Tưởng Dư Hoài mang chân giả, chân anh đã tốt hơn rất nhiều, mang chân giả cũng không đau như trước.

Đeo đồng hồ, cài cổ tay áo, đôi tay đút túi soi gương, người trong gương dáng người đĩnh bạt, có ống quần che đậy căn bản nhìn không ra có cái gì khác thường.

Từ Hi Nhiễm tan học chuẩn bị gọi điện cho Tưởng Dư Hoài hỏi anh tới đâu rồi, mới ra khu dạy học liền nhìn thấy Trình Vân Khải đứng ở dưới lầu.

“Sao cậu ở chỗ này?”

“Hỏi bạn học cậu, bọn họ nói cậu ở chỗ này.”

Trong tay Trình Vân Khải cầm một cái hộp đóng gói tinh xảo, đi lên hai bước nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.”

Từ Hi Nhiễm nhận hộp nói: “Lát nữa tớ còn có chuyện, lần sau có cơ hội nhất định mời cậu ăn cơm.”

“Có chuyện gì mà ăn một bữa cơm cũng không có thời gian? Không phải còn làm bạn bè sao? Hai chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm rồi.”

“Tớ đã hẹn cùng anh Tưởng trước.”

“Anh Tưởng? Anh ta tới Bắc Đằng?”

“Tưởng gia có công ty ở Bắc Đằng, anh ấy đến đây thị sát.”

Trình Vân Khải cười cười nói: “Đúng lúc, tớ làm bạn từ nhỏ của cậu, anh ta cũng nên mời tớ ăn một bữa cơm, cùng nhau ăn.”

Từ Hi Nhiễm dùng loại ánh mắt “ chớ nói giỡn” nhìn cậu ta.

“Cô Từ.”

Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc, Từ Hi Nhiễm quay đầu lại nhìn, thấy A Văn đứng ở bên cạnh xe, thấy cô nhìn qua, A Văn ý bảo vừa mới xuống xe vội nói: “Cậu Tưởng tới đón cô.”

“Tớ đi trước, lần sau mời cậu ăn cơm.”

A Văn giúp cô mở cửa xe, Từ Hi Nhiễm lên xe, Tưởng Dư Hoài quả nhiên ngồi ở bên trong, Từ Hi Nhiễm đang muốn chào hỏi anh, không ngờ Trình Vân Khải theo lại đây, trước lúc A Văn đóng cửa, Trình Vân Khải dùng tay chống cửa xe hướng bên trong Tưởng Dư Hoài nói: “Anh Tưởng, tự giới thiệu một chút, tôi là Trình Vân Khải, lần trước gặp qua. Tôi cùng Từ Hi Nhiễm là bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mẹ tôi cũng coi như là mẹ cô áy, nhà tôi cũng coi như nhà mẹ đẻ cô. Theo lý mà nói, Từ Hi Nhiễm gả cho anh, anh Tưởng cũng nên mời người một nhà ăn bữa cơm, hôm nay là sinh nhật Từ Hi Nhiễm, không bằng nhân tiện anh Tưởng mời tôi ăn bữa cơm thế nào, tôi cũng muốn biết cuộc sống sau hôn nhân của cô ấy như thế nào, nói cho mẹ tôi, rốt cuộc mẹ tôi vẫn luôn lo lắng Từ Hi Nhiễm kết hôn xong sống không tốt.”

Tưởng Dư Hoài không trả lời, mà nhìn Từ Hi Nhiễm, là trưng cầu ý kiến cô. Trình Vân Khải lấy Viên Mẫn ra, làm cho Từ Hi Nhiễm có chút khó xử, mặc kệ Trình Vân Khải như thế nào, Viên Mẫn vẫn luôn đối tốt với cô.

Từ Hi Nhiễm nghĩ nghĩ, nói: “Dì Viên Mẫn đúng là vẫn luôn đối tốt với em, nhưng mà dì Viên là dì Viên Trình Vân Khải là Trình Vân Khải, có thể không cần để ý cậu ấy.”

Trình Vân Khải nghe được lời này liền khó chịu “Từ Hi Nhiễm, tốt xấu cũng cùng nhau lớn lên, lời này của cậu cũng quá lạnh nhạt đấy?”

Tưởng Dư Hoài trầm tư một lát “Cậu đã thay thế mẹ cậu, lên xe đi.”

Trình Vân Khải cũng không khách khí, trực tiếp vòng đến ghế phụ ngồi xuống.

Nhà hàng là sáng sớm Tưởng Dư Hoài đã đặt chỗ, thêm Trình Vân Khải cũng không có vấn đề gì.

Tưởng Dư Hoài thích ăn canh, đồ ăn có món canh gà đen hầm nhân sâm, dùng một cái nồi gốm đựng đầy bưng lên, Từ Hi Nhiễm múc một chén nhỏ, canh gà bên trong bỏ thêm hạt sen, Tưởng Dư Hoài cũng không ăn hạt sen, Từ Hi Nhiễm liền dùng cái muỗng múc hết hạt sen ra, xác định trong chén không có hạt sen, cô mới để trước mặt Tưởng Dư Hoài.

Tưởng Dư Hoài muốn nói không cần, nhưng nhìn thoáng Trình Vân Khải đối diện, anh lại không nói ra miệng.

Từ Hi Nhiễm thích chăm sóc người khác, Trình Vân Khải cũng biết, nhớ rõ trước kia hai người cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, cậu ta không ăn rau cần, cô liền gắp hết rau cần ra, mà hiện tại, cô dùng phương thức cũ chăm sóc người đàn ông khác.

Nhìn một màn này ánh mắt Trình Vân Khải híp lại, tay đặt ở dần dần nắm chặt thành quyền.

“Tôi chỉ nghe Hi Nhiễm nói qua trong nhà anh Tưởng làm buôn bán, cũng không rõ ràng lắm cụ thể là làm gì.”

“Tập đoàn Thiên Hành là sản nghiệp gia tộc tôi.”

“Thiên Hành?”

Ở Lạc Thành sinh sống mười mấy năm Trình Vân Khải không thể không biết Thiên Hành, Thiên Hành có một loại đồ uống hầu như mỗi người ở Lạc Thành đều uống từ nhỏ đến lớn.

Thiên Hành là xí nghiệp lớn nhất Lạc Thành không ai không biết, Tưởng Dư Hoài thế mà lại là chủ nhân tập đoàn Thiên Hành, Trình Vân Khải rất khϊếp sợ, nhìn dáng vẻ anh so với cậu ta nghĩ đến còn rất có tiền.

Sắc mặt đã bớt cười hơn chút, nhưng mà Trình Vân Khải cũng không có hứng thú ăn, lại nói: “Từ Hi Nhiễm từ nhỏ đến lớn có rất nhiều bệnh nhỏ, như là thích ăn một ít đồ hiếm lạ cổ quái, đậu hũ thúi, chân heo, đặc biệt rất thích đồ nấu nhuyễn, nếu có điều kiện, anh Tưởng có thể phân phó đầu bếp trong nhà làm một chút, cô ấy chỉ cần ăn mấy cái đó liền có thể vui vẻ thật lâu.”

Tưởng Dư Hoài nghe đến mấy lời này, theo bản năng nhìn Từ Hi Nhiễm, biểu cảm Từ Hi Nhiễm cứng đờ nhìn anh cười cười, có chút chột dạ, bởi vì cô đã từng cùng Tưởng Dư Hoài nói qua, cô không có gì thích ăn.

Trình Vân Khải lại nói: “Đúng rồi, Từ Hi Nhiễm bị phong thấp nhẹ, anh Tưởng có tiền như vậy có thể kịp thời đưa cô ấy đi trị, bằng không vừa đến ngày mưa cô ấy sẽ ồn ào, còn có… cô ấy có một cái răng khôn nên nhổ, cô ấy sợ đau vẫn luôn không nhổ, anh Tưởng cũng khuyên nhủ cô ấy chút, còn có…Cô ấy có đôi khi sẽ thích phát điên, cả người sẽ biểu hiện ra một loại áp suất thấp, lúc này đừng nói gì, chỉ cần mua chút đồ ăn, dỗ dỗ cô ấy là được, còn có…”

Từ Hi Nhiễm nghe không nổi nữa, ngắt lời: “Ăn cơm trước đi, nhiều đồ ăn như vậy.”

Trình Vân Khải tươi cười nhìn về phía Tưởng Dư Hoài: “Cô ấy còn có tật xấu anh Tưởng sẽ không phải không biết đi?”

Tưởng Dư Hoài nói: “Tôi cùng cô ấy mới ở bên nhau không lâu, một ít thói quen của cô ấy đúng thật tôi còn chưa đủ hiểu biết, nhưng mà tôi cùng cô ấy còn có tương lai, tương lai nhiều năm như vậy, cũng đủ tôi hiểu cô ấy, huống chi vị trí hoàn cảnh không giống nhau, có chút thói quen cũng sẽ chậm rãi thay đổi, mấy cái cậu biết đều là quá khứ nàng, cũng không phải tương lai của cô ấy.”

Trình Vân Khải hai lần muốn để Tưởng Dư Hoài không thoải mái cũng không thể được, không thể không nói người đàn ông này so với cậu ta rất có tâm cơ, nhìn qua nho nhã lễ độ, nói chuyện cũng thoả đáng tìm không thấy sai lầm, mỗi chữ cậu ta nói ra đều tràn ngập tính công kích, nhưng anh luôn có thể bất động thanh sắc bốn lạng đẩy ngàn cân.

Có thể khống chế tốt cảm xúc chính mình, còn có thể bất động thanh sắc phản công, loại người này không đơn giản.

Kế tiếp chính là từng người yên lặng không tiếng động ăn cơm, cơm nước xong, Tưởng Dư Hoài đặc biệt khách khí “Chúng tôi cùng cậu không cùng đường, tôi giúp cậu gọi chiếc xe đưa cậu về.”

Nhìn như khách khí, nhưng Trình Vân Khải sao lại không rõ, anh nói rõ không muốn ở cùng cậu ta, hơn nữa cũng là gián tiếp nói cho cậu ta, cậu ta cùng Từ Hi Nhiễm đã là hai thế giới, Từ Hi Nhiễm cùng anh là một thế giới, đi cùng anh, mà cậu ta là thế giới khác, không chung đường cùng bọn họ.

Trình Vân Khải cười cười nói: “Không cần phiền toái, tôi tự mình đi xe về, cảm ơn anh Tưởng chiêu đãi, tôi ăn thật sự vui sướиɠ.”

Tưởng Dư Hoài gật gật đầu, mang theo Từ Hi Nhiễm lên xe rời đi.

Từ Hi Nhiễm lo lắng Trình Vân Khải nói những chuyện đó ảnh hưởng đến Tưởng Dư Hoài, cô nhìn Tưởng Dư Hoài, sắc mặt anh bình tĩnh, Từ Hi Nhiễm cảm thấy muốn giải thích lại có vẻ quá cố tình, hoặc là anh cũng không để ở trong lòng, hơn nữa lần này cùng Trình Vân Khải ăn cơm cũng là anh đồng ý.