Chương 32: "Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng"

Triệu Niệm Gia ở bên này chơi vài ngày sau đó Trình Vân Khải liền tiễn cô ấy đi, trong khoảng thời gian này Trình Vân Khải vẫn luôn muốn tìm Từ Hi Nhiễm nói chuyện, chỉ là Từ Hi Nhiễm còn chưa bỏ chặn cậu ta, trong lúc vô tình nghe nói Từ Hi Nhiễm học múa, Trình Vân Khải liền trực tiếp tìm đến phòng múa kia.

Trình Vân Khải nói với nhân viên lễ tân phòng múa cậu ta tới tìm Từ Hi Nhiễm, nhân viên tiếp tân nói Từ Hi Nhiễm đang học, bảo cậu ta chờ một lát, Trình Vân Khải thừa dịp nhân viên lễ tân không chú ý lặng lẽ lên phòng học trên lầu.

Từ Hi Nhiễm học ở một gian phòng lớn, ở ngay cạnh hành lang, không có cửa, Trình Vân Khải đi đến nơi này liếc mắt một cái liền thấy được cô.

Múa có phân đoạn, học viên liên tiếp đi lên biểu diễn, lúc này đúng lúc đến lượt Từ Hi Nhiễm, học viên khác ngồi vây quanh, Từ Hi Nhiễm liền đứng ở giữa múa, tóc Từ Hi Nhiễm toàn bộ đều buộc lên thành củ tỏi, mặc đồ múa, động tác linh hoạt, ở nơi có nhiều đôi mắt nhìn chăm chú như vậy tự tin mỉm cười biểu diễn, nhìn không ra một chút mất tự nhiên.

Trong trí nhớ Từ Hi Nhiễm là người đi hỏi đường thôi cũng phải khẩn trương nửa ngày, cậu ta trước nay không nghĩ tới có một ngày Từ Hi Nhiễm sẽ múa ở trước mặt nhiều người, tươi cười tự tin như thế, gương mặt kia như là gương sáng, cùng người luôn luôn cúi thấp đầu đi theo phía sau cậu ta sợ hãi rụt rè như hai người khác nhau.

Cậu ta vẫn luôn cảm thấy Từ Hi Nhiễm âm trầm không đủ thoải mái, cũng không biết Từ Hi Nhiễm còn có mặt tươi đẹp như vậy.

Một khắc kia, cậu ta đột nhiên cảm thấy Từ Hi Nhiễm trước mặt thật xa lạ, như một ngày kia cậu ta đột nhiên nhìn thấy Từ Hi Nhiễm mặc váy, cậu ta lần đầu tiên phát hiện đồ trước nay chưa từng có ở trên người cô, mà hiện tại cô nhảy múa trước mặt một đám người, trên người cũng phát ra thứ cậu ta cảm thấy rất lạ.

Bọn họ đã từng cùng nhau lớn lên chứng kiến nhau trưởng thành, bọn họ chỉ mới tách ra thời gian ngắn ngủn hai tháng, lại gặp nhau cậu ta vẫn là cậu ta, nhưng Từ Hi Nhiễm lại không còn là Từ Hi Nhiễm.

Đoạn thời gian này, cô nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng thay đổi, mà trong đó lại không có sự tham dự của cậu ta, thời gian ngắn như vậy lại giống như thay đổi tất cả.

Từ Hi Nhiễm nhảy xong rồi mới nhìn ra cửa, cô cùng mọi người chào hỏi đi lên trước hỏi cậu ta: “Sao cậu lại đến đây?”

Trình Vân Khải nhún vai, “Nghe người ta nói cậu ở chỗ này múa nên đến xem, cậu thật đúng là càng ngày càng làm tớ lau mắt mà nhìn, tớ chưa bao giờ biết cậu sẽ múa, Từ Hi Nhiễm, cậu vẫn Từ Hi Nhiễm tớ biết sao?”

Từ Hi Nhiễm hỏi: “Chỉ là đến xem tớ, không có chuyện khác sao?”

Cô thái độ lãnh đạm làm cậu ta không thoải mái, nhưng mà hôm nay cậu ta tới cũng không phải vì cùng cô cãi nhau: “Thật ra còn có một việc, lần trước có lỗi với nhà cậu… Tưởng tiên sinh.” Nói đến “Nhà cậu Tưởng tiên sinh” cậu ta cắn chặt răng, không tình nguyện, “Tớ xin lỗi.”

Nghĩ đến chuyện lần trước trong lòng Từ Hi Nhiễm còn có vài phần không vui nói: “Về sau đừng nói như vậy nữa.”

“Được.” Trình Vân Khải trả lời thật sự sảng khoái, “Tớ cũng suy nghĩ cẩn thận, câụ xem hai chúng ta đều có đối tượng của mình, việc trước kia để cho nó qua đi, rốt cuộc chúng ta cũng từ nhỏ cùng nhau lớn lên đúng không, nhiều năm cảm tình như vậy cũng không thể bởi vì những việc này nói cắt đứt liền cắt đứt, cậu sao còn không bỏ chặn tớ?”

“Tớ quên, tớ sẽ bỏ ngay.”

“Cho nên tớ nói cậu đồng ý không?”

“Đồng ý cái gì?”

“Chúng ta tiếp tục làm bạn thân.”

Từ Hi Nhiễm nói: “Làm bạn thân cũng có thể, nhưng mà cậu cũng nói, hiện tại ai cũng có đối tượng của mình, cũng không thể giống như trước kia không có chỗ nào cố kỵ, giữ khoảng cách nhất định là được.”

Nghe được lời này Trình Vân Khải thật hụt hẫng, vẻ mặt lại không sao cả gật gật đầu, “Được nha.”

Đúng lúc điện thoại Từ Hi Nhiễm vang lên, là Tưởng Dư Hoài gọi, Từ Hi Nhiễm lựa chọn phòng múa cách Hương Hà Công Quán không xa, ngày thường cô đều đi bộ về nhà, có đôi khi Tưởng Dư Hoài tan tầm đi ngang qua nơi này sẽ thuận tiện đón cô.

Từ Hi Nhiễm nhận điện thoại, “Anh Dư Hoài?”

“Xong rồi sao?”

“Ừm, xong rồi.”

“Anh ở dưới lầu.”

Từ Hi Nhiễm cúp đứt điện thoại: “Chồng tớ tới đón, tớ đi trước.”

“Cùng nhau đi xuống đi, tớ cũng cùng Tưởng tiên sinh chào hỏi một chút.”

“Chào hỏi không cần đâu.”

Từ Hi Nhiễm không quên Tưởng Dư Hoài nói muốn cô xử lý tốt chuyện quá khứ, cô cũng không muốn Tưởng Dư Hoài bởi vì Trình Vân Khải mà cảm thấy cô " Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng" không cho anh mặt mũi.

* "Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng" câu thơ trong truyện Kiều của Nguyễn Du. Ý nói về hai người đang nghĩ về nhau nhớ về nhau.