Chương 19: Vượt chậu than

Ngày hôm qua Trình Vân Khải đặt vé máy bay sớm nhất, từ Bắc Đằng đến Lạc Thành mất hơn hai giờ bay, hơn nữa đến sân bay còn phải từ sân bay trở về, Trình Vân Khải đuổi tới nhà Từ Hi Nhiễm đã là buổi chiều.

Lúc này mấy người Từ gia đang ở trong phòng khách đếm tiền, hai trăm vạn ai ui, một sô pha đều phủ kín, Từ Xương Đông cùng Vương Lệ Lệ một bên đếm một bên cười, Từ Đóa nhìn thấy nhiều tiền như vậy cũng rất kích động, đặc biệt Vương Lệ Lệ đồng ý cho cô ta mấy vạn tiền tiêu vặt, cô ta đã nghĩ kỹ rồi muốn dùng tiền đi mua túi Chanel, còn muốn mua một đôi giày da rắn.

Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa đánh gãy hưng phấn của mấy người, ba người nhìn nhau một cái, vội vàng đem tiền mang về phòng, lúc này mới mở cửa.

Nhìn thấy người ngoài cửa mấy người Từ gia đều rất ngoài ý muốn, bọn họ đều biết Trình Vân Khải, từ nhỏ đã cùng Từ Hi Nhiễm lui tới, năm đó bởi vì chuyện Từ Hi Nhiễm còn chạy tới cửa hàng bọn họ làm loạn, Từ Xương Đông cùng Vương Lệ Lệ đều rất rõ ràng, đây là tiểu bá Vương không thể trêu vào.

Trình Vân Khải đứng ở cửa nhìn lướt qua bên trong, chưa thấy được Từ Hi Nhiễm, cậu ta hỏi: “Hi Nhiễm đâu?”

Từ Xương Đông vẻ mặt kinh ngạc: “Hi nhiễm không nói cho cháu sao?”

“Nói cái gì?”

“Hôm nay con bé cùng Tưởng Dư Hoài lấy chứng.”

“Lấy chứng?” Sắc mặt Trình Vân Khải lập tức âm trầm, “Chuyện khi nào?”

“Buổi sáng liền đi.”

Ngón tay Trình Vân Khải niết đến côm cốp, cậu ta không phải đã nói chờ cậu ta trở về lại quyết định sao? Cô vì cái gì giấy cậu ta trộm lãnh chứng? Lại còn mẹ nó là hôm nay, không thể chờ một chút sao? Chờ một ngày là được!

Trình Vân Khải chịu đựng lửa giận hỏi: “Buổi sáng liền đi, hiện tại còn không trở về?”

“Trở về làm gì? Con bé hiện tại đã là vợ người ta, tất nhiên phải ở nhà chồng bên kia.”

Trình Vân Khải từ trước đến nay không quen nhìn một đôi cha mẹ Từ Hi Nhiễm này, Từ Hi Nhiễm gả chồng chuyện này còn không phải là bởi vì hai người này sao, thái dương cậu ta căng chặt muốn chết: “Nhà tên kia ở đâu?”

Cậu ta vừa nói vừa vào nhà, cầm một chiếc ghế dựa, ngữ khí trầm đến dọa người, “Các người nếu không thành thật nói, tôi mẹ nó hôm nay phá tan nơi này.”

**

Từ Hi Nhiễm cùng Tưởng Dư Hoài lãnh chứng xong liền trực tiếp về nhà cũ Tưởng gia, tuy nói không làm hôn lễ chính thức, nhưng Tưởng gia bên này muốn làm một ít nghi thức đơn giản.

Giống như muốn vượt chậu than, hiện tại rất nhiều người kết hôn đều theo kiểu Tây giản lược mọi thứ, nhưng có một ít gia đình cũng sẽ tôn trọng truyền thống, Từ Hi Nhiễm cũng có thể lý giải.

Chẳng qua vượt chậu than cần Tưởng Dư Hoài ôm cô vượt, hơn nữa từ dưới xe đến vào cửa, chân cô không thể chạm xuống đất, bằng không sẽ không may mắn.

“Em ngồi lại đây một chút.” Tưởng Dư Hoài xuống xe quay sang Từ Hi Nhiễm phân phó một câu.

Từ Hi Nhiễm lo lắng chân Tưởng Dư Hoài, nhưng lại không tiện mở miệng. Từ Hi Nhiễm liền ngoan ngoãn dịch ra cửa xe một ít, vốn tưởng rằng anh sẽ lên tiếng trước, Từ Hi Nhiễm cũng chuẩn bị tâm lý, không nghĩ tới anh cái gì cũng chưa nói, trực tiếp khom người, một tay ôm eo một tay ôm chân cô, nhanh gọn lưu loát chặn ngang bế cô lên.

Đây là lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm cùng Tưởng Dư Hoài thân mật tiếp xúc, người đàn ông xa lạ đột nhiên ôm cô vào trong lòng ngực, hơi thở thuộc về Tưởng Dư Hoài nháy mắt bao phủ cô, Từ Hi Nhiễm cả người cứng đờ, một cử động cũng không dám.

Từ Hi Nhiễm cũng không dám ngẩng đầu nhìn, ánh mắt liền dừng ở cằm anh, cằm rất đẹp, thái dương có một chút góc cạnh hiện ra một loại dương cương kiên cường, hầu kết anh gần trong gang tấc, hình dạng no đủ, khi thì trên dưới lăn lộn một chút, nhìn qua thực gợi cảm, cách gần như vậy, cô còn có thể nghe được tiếng hít thở của anh.

Đại khái là lần đầu tiên được người khác phái ôm vào trong ngực, cảm giác tim Từ Hi Nhiễm đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ lên, sau lại không dám nhìn cằm, đặc biệt là hầu kết của anh.

Vào cửa lớn nhà cũ Tưởng gia còn phải đi qua một cái tiểu viện, ước chừng là sân quá lớn, Từ Hi Nhiễm cảm thấy thời gian thật là dài dai dẳng, giống như anh ôm cô đi thật lâu rồi.

Một người bình thường ôm người khác đi thời gian dài như vậy cũng chịu không nổi, huống chi một chân anh còn có tàn tật, nhưng Từ Hi Nhiễm trộm đánh giá sắc mặt anh, thần sắc bình tĩnh, một chút đều nhìn không ra cố hết sức.

Từ Hi Nhiễm băn khoăn, hỏi: “Hay là để em xuống dưới đi?”

“Chân rơi xuống đất sẽ không may mắn.”

“…”

Tình huống đặc thù thật ra bỏ đi cái hình thức là tốt rồi, anh lại là nghiêm túc như vậy, hơn nữa người như anh còn tin vào điều đó?

Anh trước sau không buông cô xuống, Từ Hi Nhiễm thậm chí cảm giác anh tay trên eo cô chặt hơn một ít.

Chậu than đặt ở phòng khách của nhà cũ Tưởng gia, Tưởng Dư Hoài ôm cô đi vào, mọi người Tưởng gia đều tề tụ về đây, có mấy đứa trẻ đồng lứa thấy bọn họ tiến vào liền ồn ào hoan hô.

Tưởng Dư Hoài ôm cô vượt qua chậu than lúc này mới để cô xuống, Từ Hi Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoạt động một chút bởi vì khẩn trương mà cứng đờ ngón tay, cô cảm giác một đường lại đây cô so Tưởng Dư Hoài còn mệt hơn.

Cả nhà Tưởng gia đều đến đây, lần trước tới Từ Hi Nhiễm chỉ là cưỡi ngựa xem hoa đơn giản nhận thức một chút, ai là ai cũng chưa phân rõ, lúc này đây xem như đem Tưởng gia một đám người đều nhận thức rõ ràng.

Ba Tưởng Dư Hoài có ba anh em, anh cả chính là ba Tưởng Dư Hoài, dưới chỉ có Tưởng Dư Hoài là con, chú hai có con là Tưởng Đông Thần, Tưởng Tri Thu và Tưởng Tri Âm, chú ba có Tưởng Vũ Kiệt cùng Tưởng Ngôn Phong.

Trong đó nhỏ nhất cậu út Tưởng Ngôn Phong năm nay mới tốt nghiệp cao trung, mới vừa qua 18 tuổi, trừ cái này ra tiểu bối khác toàn bộ đều đã kết hôn, cũng chỉ có hôn sự của Tưởng Dư Hoài vẫn luôn không thành, cho nên chung thân đại sự của Tưởng Dư Hoài vẫn luôn làm các trưởng bối Tưởng gia đau đầu nhất.

Hôm nay Tưởng Dư Hoài rốt cuộc lãnh chứng, một nhà Tưởng gia cao hứng, ngay cả người vẫn luôn ốm đau trên giường Tưởng lão gia cũng để người đẩy xuống lầu, ông ấy muốn lây chút không khí vui mừng.

Không hề nghi ngờ, Từ Hi Nhiễm rốt cuộc cứu vớt cuộc sống độc thân của Tưởng Dư Hoài được trở thành bảo bối cục cưng của toàn bộ Tưởng gia nhiệt tình đối đãi, từ nhỏ đến lớn trước nay không được người nhà coi trọng Từ Hi Nhiễm đột nhiên bị người nhà mới coi trọng như thế, bị một đám người vây quanh khen cô có vẻ chân tay luống cuống.

Thôi Viện thấy cô co quắp, lại đây giúp cô giải vây, “Con cùng Dư Hoài lên lầu thay quần áo trước đi lại xuống dưới chơi, mẹ mua cho con mấy bộ quần áo mới để trên lầu đó.”