Chương 7

“Anh, chị dâu, ở vùng nông thôn không thể so sánh với thành phố lớn, buổi sáng cũng chỉ có cháo trắng với bánh bao. Nếu anh chị ăn không quen thì có thể lên hai con phố có một cửa hàng sớm, anh chị có thể dậy sớm đi xem thử, có lẽ sẽ hợp khẩu vị của hai người.” Bữa cơm đầu tiên cùng bàn mà tia lửa đã bắn ra bốn phía, Điền Kiều Hoa ngoài sáng trong tối nói những câu rất rõ ràng, ám chỉ hai người muốn ăn bữa sáng thì phải dậy sớm, tự mình đi mua, sau này cô ấy sẽ không cung cấp cho nữa.

“Được rồi, vất vả cho hai em rồi, sau này chúng ta sẽ đi làm, em có việc gì thì cứ đi làm đi, anh chị ở đây quấy rầy đã ngại lắm rồi, những chuyện khác để anh tự làm được rồi.” Tuy là lúc này Lâm Vũ Thành làm ăn thất bại, tài sản trong nhà cũng hết sạch nhưng bản lĩnh nhìn mặt đoán ý vẫn còn, lời nói của Điền Kiều Hoa anh ta nghe hiểu rất rõ ràng, nhưng không phải là không gấp rút đền bù mà là một chút cái giá cũng không hợp.

Dù sao đại trượng phu vẫn có thể khuất phục, với tình hình bây giờ của anh ta cũng không cho phép anh ta tiếp tục làm đại gia nữa, hơn nữa, ăn nhờ ở đậu phải có bộ dáng của kẻ ăn nhờ ở đậu. Trước kia mẹ anh ta đối xử với hai mẹ con Lâm Vũ Tranh thế nào chứ, bây giờ cậu ấy còn sẵn lòng chứa chấp anh ta, cũng đã quá lấy ơn báo oán rồi.

Anh ta cũng không nên quá đáng mà được đà lấn tới nữa.

“Ôi chao, anh trai, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, em cũng không có ý gì khác, em chỉ sợ anh chị ở đây không quen thôi.” Mục đích của Điền Kiều Hoa đã đạt được, lại cứ dối lòng giải thích giống như Lâm Vũ Thành đã hiểu sai ý vậy.

“Ôi cho, em trai, em dâu, em cũng tuyệt đối đừng hiểu lầm, anh cũng không phải có ý đó…” Nếu bàn về giả dối, Lâm Vũ Thành cũng không kém chút nào, hai người làm chủ gia đình cứ anh tới em lui, khói thuốc súng không tiếng động lan tràn trên bàn ăn, chỉ là, có hai người lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Tối hôm qua Kiều Bổng Bổng gần như không thể nào ngủ được, giường ván gỗ quá cứng làm cho lưng cô bây giờ đau nhức ê ẩm một trận, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng xem có thể ngủ thêm một giấc ngủ nữa không.

Cô là phụ nữ, trong lòng Điền Kiều Hoa nghĩ cái gì, cô vô cùng rõ ràng, chỉ là cô không quan tâm, hoặc là nói, cô không hiểu.