Chương 20: Anh có thể gọi em là ba

Đồng ý cho Diệp Sơ Thần giải phẫu trước, Tần Mộ Đông mới liên hệ với người nhà của nàng, vậy mà nàng buồn bực không nói với hắn lời nào.

Đợi cha mẹ và ông của Diệp Sơ Thần tới, những người bệnh khác trong phòng vừa lúc xuất viện hết, trước đó bạn chung phòng bệnh còn xem TV, hiện giờ chỉ còn lại một mình Diệp Sơ Thần, Tần Mộ Đông nằm ở trên ghế, không hề bị ảnh hưởng bởi Diệp Sơ Thần.

Diệp Sơ Thần lăn qua lộn lại ngủ không yên, nói chuyện không đâu với Phương Điềm.

Đêm khuya tĩnh lặng, miên man suy nghĩ.

Tưởng tượng đến ngày mai Tần Mộ Đông sẽ không ở lại nữa, lòng nàng mơ hồ cảm thấy không thoải mái.

Nửa đêm, nàng đi đến trước ghế nằm của hắn, muốn trông hắn ngủ như thế nào, rón ra rón rén bước nhẹ đi qua, khom lưng, khi tới gần, mùi thơm tươi mát thuộc về người thiếu nữ ập đến, đôi mắt vững vàng của hắn đột nhiên mở ra, nàng sợ tới mức lảo đảo vài bước.

Tần Mộ Đông tay mắt lanh lẹ giữ chặt nàng, trọng lượng cả người nàng đè ở trên người hắn, tiếng đàn ông rên khẽ, tiếng con gái rêи ɾỉ thấp thoáng, ở đêm khuya có vẻ rất ái muội.

“Làm sao vậy?” Nghe thấy hắn quan tâm dò hỏi, khuôn mặt nhỏ của Diệp Sơ Thần ửng đỏ, hàm hồ nói: “Em muốn đi vệ sinh.”

Tần Mộ Đông giật giật bả vai, Diệp Sơ Thần đơn giản duỗi tay ôm lấy hắn, lỗ tai áp ở trên ngực hắn, lời nói nhỏ nhẹ nỉ non: “Hình như em có thích anh chút chút.”

Cánh tay hắn đang nâng lên cương tại chỗ, nàng ôm chặt hơn nữa: “Anh đối tốt với em như vậy, có phải cũng hơi thích em phải không? Nếu ngày mai em giải phẫu thất bại, đầu hỏng rồi, mất trí nhớ, anh phải nhớ kỹ là em thích anh nha.”

Âm thanh Tần Mộ Đông nhẹ bẫng được đêm khuya phụ trợ cực kỳ gợi cảm: “Đừng nghĩ nhiều, em sẽ không sao đâu.”

Diệp Sơ Thần không dám ngẩng đầu, lần đầu tiên trong đời thổ lộ, trong ban đêm duỗi tay không thấy năm ngón, không biết liêm sỉ ôm người đàn ông, không uống say cũng không bị bỏ thuốc, nhưng có ý tưởng muốn hiến thân.

“Anh đừng có nói sang chuyện khác, em nói là em thích anh.” Nàng nắm lấy ống tay áo của hắn, ngón tay dùng sức siết chặt.

“Ừ.” Hắn dùng giọng mũi trả lời nàng, nàng không rõ hắn có ý gì.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên: “Em thích chú, là kiểu thích muốn làm bạn gái anh, không phải niềm kính yêu của trẻ con với người lớn, cũng không phải mến mộ quân đội, mà là thích, là tình yêu nam nữ, là kiểu thích chỉ rung động với mỗi anh.”

Nàng nói không chút thở dốc, thậm chí nói những lời phân tích ngọt ngấy ra.

Nàng thầm mắng chính mình, xúc động quỷ sứ, không biết rụt rè gì hết.

Tần Mộ Đông cười rất nhỏ, Diệp Sơ Thần ngồi xổm bên ghế nằm, có cảm giác thất bại, quả nhiên thất bại, coi như là mộng du là được.

“Anh không phải chú Tần của em à?” Hắn nói giỡn rất phá hư bầu không khí, Diệp Sơ Thần nghĩ thầm còn tệ hơn là bị từ chối trực tiếp, hà tất phải tổn thương một đứa bé với tâm hồn vô tội như nàng.

Nghĩ lại, hắn không hề quát lớn, mà là nói giọng trêu chọc, có phải chứng minh là cách nói phân tích ngọt ngào là đúng, người đàn ông này có suy nghĩ kỳ kỳ quái quái với nàng, ví dụ như mơ ước khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi và dáng người của nàng.

Khi nói chuyện, Tần Mộ Đông đã ngồi dậy.

Diệp Sơ Thần chưa từng hôn môi người nào, đã nhiều ngày, nàng nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của Tần Mộ Đông không ngừng, nàng muốn biết hôn môi đến tột cùng có vị thế nào.

Phương Điềm nói là kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử, hôn môi là thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, kí©h thí©ɧ hai người phát ra dã tính nhiều hơn, đạt được kɧoáı ©ảʍ lớn hơn nữa.

Diệp Sơ Thần không biết lấy dũng khí ở đâu, đứng dậy, ngồi trên đùi hắn, khoanh cổ hắn lại, mạnh mẽ hôn lên môi hắn.

Tần Mộ Đông đại khái cũng không dự đoán được Diệp Sơ Thần sẽ trực tiếp dứt khoát như vậy, trừng mắt không có động tác gì, Diệp Sơ Thần không ăn qua thịt heo, cũng đã gặp qua heo chạy, nàng dùng đầu lưỡi khıêυ khí©h khóe môi hắn, âm thanh ngây ngô lẫn với quyến rũ: “Xưng hô thôi mà, anh có thể gọi em là ba.”