Chương 19: Công cẩu eo*, ở trên giường có mạnh bạo không?

*công cẩu eo: eo của một người đàn ông săn chắc khoẻ mạnh sáu múi,…

Tạm biệt Tần Mộ Đông không bao lâu, Diệp Sơ Thần lại nằm viện.

Nếu người đã bị xui xẻo ám, có uống nước cũng sặc.

Nhận được cuộc gọi của hàng chuyển phát nhanh, nàng xuống lầu, vì chỗ ngoặt vắng người, không cẩn thận bước hụt lăn xuống cầu thang.

Nàng nhắn tin cho Tần Mộ Đông, giọng điệu châm chước, cuối cùng là dùng giọng nói đáng thương nhỏ yếu đầy vô tội phát tin —— Chú Tần, tôi suýt thì ngã chết, lại nằm viện nữa rồi.

Đợi đến lúc Tần Mộ Đông tới bệnh viện, nước mắt của Diệp Sơ Thần đã chảy thành dòng.

Nàng vô cùng đáng thương nói: “Bác sĩ nói tình huống hiện tại của tôi không tốt lắm.”

Nàng không nói dối, bác sĩ nghi ngờ có xuất huyết, tiểu cầu quá thấp, bạch cầu giảm thấp, hồng cầu giảm thấp, mấy từ chuyên ngành nàng nghe không hiểu lắm.

Nếu không phải tự dưng thấy đầu váng mắt hoa, muốn hôn mê, có lẽ nàng cảm thấy bản thân lập tức có thể xuất viện, cũng may trường học bắt buộc mua bảo hiểm, nghe giáo viên phụ trách nói trường hợp này của nàng là ngoài ý muốn, có thể được chi trả một phần chi phí.

Sau khi nói chuyện với bác sĩ, Tần Mộ Đông trở lại phòng bệnh, Diệp Sơ Thần thấy tâm trạng của hắn trầm trọng, cánh môi khô khốc đóng mở: “Tôi sắp chết hả chú?”

Tiếng nói của Tần Mộ Đông có chút khàn khàn: “Đừng nghĩ nhiều, khả năng cần làm một cuộc tiểu phẫu.”

Diệp Sơ Thần ở bệnh viện đã nhiều ngày, ban ngày còn đỡ, người đến người đi, vừa đến đêm khuya, nàng sẽ miên man suy nghĩ, tò mò sau khi bản thân chết đi có mấy ai bên cạnh sẽ đau khổ vì sự ra đi của nàng hay thương xót cho cái chết của nàng.

Cũng sẽ nghĩ, trước khi chết có phải sẽ có một vệt sáng tụ hội, hoặc là sẽ được du hành ở đâu đó…

Vừa thấy Tần Mộ Đông đến, nàng cảm thấy như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Nàng nỉ non: “Chú có thể ở lại với tôi khi tôi trải qua cuộc phẫu thuật không?”

Tiếng “được” của Tần Mộ Đông rất thấp, thấp đến nỗi chính Diệp Sơ Thần không xác định được rốt cuộc hắn có đồng ý với nàng hay không.

Trước cuộc giải phẫu, bệnh viện bị thiếu máu trầm trọng, Tần Mộ Đông lấy tư cách là người nhà của Diệp Sơ Thần đi hiến 400cc máu ở trạm hiến máu, nàng mới có thể được chuẩn bị sẵn máu trước khi phẫu thuật.

Khi chị gái y tá đầy hâm mộ nói ra những lời này, trong lòng Diệp Sơ Thần có cảm giác không biết tên.

Nàng biết, hắn chỉ coi nàng như con nít, một cô gái nhỏ cần được chăm sóc, chịu sự ủy thác của ông nội.

Bạn cùng phòng – Phương Điềm đến thăm nàng, khi thấy Tần Mộ Đông, hai mắt tỏa sáng: “Cậu có chú trẻ tuổi như vậy từ khi nào, dáng người quá đẹp luôn, có bạn gái chưa?”

Diệp Sơ Thần làm bộ đạm mạc mà trả lời: “Chỉ có thân phận cao mà thôi, không lớn tuổi hơn tớ nhiều đâu.”

Đối với việc Diệp Sơ Thần tránh nặng tìm nhẹ, nói chuyện hàm súc, Phương Điềm thần bí tới gần, dùng giọng chỉ hai người có thể nghe được nói: “Diệp Sơ Thần, người đàn ông này có phải là người mà hồi trước cậu nói chuyện đến đêm khuya mỗi ngày không?”

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Sơ Thần ửng đỏ, cất cao âm thanh để che giấu tình cảm của chính mình: “Cậu nói bậy cái gì vậy, khi nào thì tớ nói chuyện với người khác đến đêm khuya?”

Phương Điềm không để bụng nhìn phía trước, người đàn ông đang bàn bạc về bệnh án với bác sĩ ở ngoài cửa, nội liễm thâm trầm, dáng người đĩnh bạt, nhìn xuống eo hắn, cô ngoái đầu lại nhìn Diệp Sơ Thần liếc mắt một cái, hơi ganh tị nói: “Đối tốt với cậu như vậy, khẳng định có ý đối với cậu đó.”

Diệp Sơ Thần vừa muốn nói đừng nói bậy, sau đó Phương Điềm càng nói càng loạn.

Cô nói: “Nhìn giống như có công cẩu eo, lúc trên giường cậu có bị…”

Phương Điềm có bạn trai, cuối tuần không ở ký túc xá, mọi người hiểu rõ cô đi đâu, lâu lâu Diệp Sơ Thần cũng nghe thấy cô nói chuyện hài thô tục, nhưng chưa từng có lần nào có sự gợi hình giống như bây giờ vậy.

Phương Điềm nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Diệp Sơ Thần, mím môi, nửa ngày không tiếp chuyện, như một loại cam chịu, cô vỗ vỗ bả vai của Diệp Sơ Thần, nâng cằm hất về phía Tần Mộ Đông : “Bố đường trong tưởng tượng của tớ, là hình dạng này.”

Diệp Sơ Thần vô thức nhíu mày, Phương Điềm phụt cười ra tiếng: “Cậu nên nỗ lực hơn, sau đó nhớ chia sẻ cho tớ biết công cẩu eo ở trên giường có mạnh bạo không nha, sau này tớ tìm bạn trai sẽ chú ý đến phương diện này.”

Cùng lúc đó, Tần Mộ Đông đi vào trong phòng, hai má của Diệp Sơ Thần nóng lên, túm ống tay áo của Phương Điềm tìm đề tài đánh lạc hướng: “Cậu hẹn bạn trai mấy giờ đó, còn không mau đi đi.”

Phương Điềm thức thời khom lưng, lúc đi nhét vào trong tay của Diệp Sơ Thần một món đồ, Diệp Sơ Thần gắt gao nắm chặt đồ vật vuông vức có hơi mềm mại trong lòng bàn tay, gương mặt nàng càng lúc càng nóng trước mặt Tần Mộ Đông.