Chương 2: Cảm ơn

Diệp Sơ Thần rối rắm nhìn hắn: “Thật ra không phải ông nội của tôi, mà là tôi muốn nói trực tiếp với chú, không phải lần trước tôi đã nói với chú rằng ba mẹ tôi đã ly hôn rồi sao, gần đây ba tôi muốn cưới vợ mới, muốn tôi đi tham dự hôn lễ của ông ấy, tôi cảm thấy có hơi phản cảm, chú nói tôi có nên đi không?”

Tần Mộ Đông ừ một tiếng, lập tức đẩy cửa kính, đi vào đại sảnh.

Diệp Sơ Thần hướng về phía bé trai đằng sau làm kí hiệu oh yeah, nhảy nhót đi theo Tần Mộ Đông vào nhà ăn.

Hắn không quá để ý người khác, dáng vẻ đoan chính, hơn nữa ngồi nghiêm chỉnh, cả người lộ ra khí chất thành thục của người đàn ông trưởng thành, trong đầu nàng chợt lóe niềm xúc động muốn thử cảm giác nhào vào lòng ngực hắn.

Tròng mắt Diệp Sơ Thần khẽ nhúc nhích, tầm mắt dừng trên bàn tay phải đang lật thực đơn không nhanh không chậm, lộ vẻ trầm trọng.

Nàng cắn cắn môi dưới, nghịch ngợm hỏi hắn: “Chú thích cô của tôi hả?”

Hắn không trả lời, nàng nghĩ là hắn đồng ý, bắt đầu dẫn dắt từng bước, trong chốc lát nói dưa xanh hái không ngọt, trong chốc lát lại nói điều kiện của hắn rất tốt, tìm vợ rất dễ.

“Cháu mới bao nhiêu tuổi mà có ý tưởng như vậy.”

Hắn đưa thực đơn qua cho nàng, tiếng nói trầm ấm khiến nàng thất thần trong chốc lát.

“Việc này với tuổi tác của tôi không liên quan, xã hội này là như vậy.”

Thật lâu sau hắn không tiếp lời, trong lúc đó nàng cảm thấy có hơi xấu hổ muốn tìm đề tài khác, hắn đột nhiên nói: “Tình cảm của cha mẹ em và em không quá liên quan, bọn họ thế nào là lựa chọn của bọn họ, em không có quyền can thiệp.”

Diệp Sơ Thần bị giọng điệu nghiêm túc của hắn làm đứng hình, đồng thời có hơi khó xử, càng hơi xấu hổ, các cung bậc cảm xúc phức tạp lộn xộn đan xen nhau, nàng gặng cười ra tiếng: “Đúng rồi, không liên quan đến tôi, cho nên tôi không đi tham gia hôn lễ của bọn họ đâu, chắc không kì đâu.”

Tần Mộ Đông ý thức được lời vừa nói ra có hơi nặng nề, đối diện hắn chẳng qua chỉ là cô gái 17 – 18 tuổi, giọng nhẹ nhàng lại nói: “Không muốn đi vậy thì không đi.”

Tâm tình Diệp Sơ Thần trở nên tối tăm, toàn bộ quá trình không nói chuyện thêm, sau khi ăn một lát liền lấy cớ có việc đi trước.

*

Diệp Sơ Thần còn chưa kịp tới giao ra chứng cứ “loạn lạc” của Tần Mộ Đông, bản thân hắn đã trực tiếp uyển chuyển từ chối mối hôn nhân này.

Tối hôm Diệp Sơ Thần nhận điểm thi đại học, ba nàng chia sẻ bài viết lên vòng bạn bè thông báo tin tức tốt —— ông ấy có con trai.

Diệp Sơ Thần có loại cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ, nàng kéo số ba vào danh sách chặn, lại lướt vòng bạn bè thấy WeChat của Tần Mộ Đông, là về khoa học kỹ thuật quân sự.

Nàng nhàm chán nhắn tin cho hắn——hôm nay tôi mới nhận được kết quả thi đại học

Đối phương trả lời—— Ừ, chúc em đạt thành tích tốt.

Nhìn đối phương công thức hoá câu trả lời, mũi nàng bỗng nhiên cảm thấy xót, lúc này cảm giác cô độc nảy lên trong lòng, nàng thế nhưng đến một người tâm sự cũng không tìm được.

“Cảm ơn.”

Người mà nàng muốn tâm sự cùng nhất và là người duy nhất mà nàng muốn kể chuyện lại là người hết sức lạnh nhạt.

Buổi tối nàng vốn không tính tra thành tích, chạng vạng liền bắt đầu buồn ngủ, ngủ thẳng đến 12 giờ hôm sau mới rời giường.

Điện thoại bị nàng tắt tiếng, cửa cũng bị khóa trái, đeo tai nghe bật âm lượng lớn, nàng vốn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Thành tích chủ nhiệm lớp đã tra rồi, rạng sáng nay gửi tin nhắn chúc mừng nàng cuối cùng được như ý nguyện, có thể đỗ đại học A, nói đến cũng thật buồn cười, đại học A là nơi ba mẹ quen biết, tìm hiểu nhau rồi yêu đương, cho tới nay nàng luôn lấy đại học A làm mục tiêu để phấn đấu, gặp người nào cũng kiêu ngạo kể về chuyện tình yêu của ba mẹ.

Hiện giờ xem ra, đến giai đoạn cuối là thi đại học, cũng chỉ có mình nàng như đứa ngốc bị lừa gạt, bị giấu giếm.

Lướt xem tin WeChat mới nhất của Tần Mộ Đông —— Tôi đã xem kết quả của em, rất giỏi.

Đầu ngón tay của Diệp Sơ Thần gõ gõ trên màn hình, qua khoảng mười phút, nàng lại xóa đi dòng chữ mới gõ, lời ít ý nhiều mà trả lời lại hai chữ, cảm ơn.