Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Sau khi thi xong đại học Diệp Sơ Thần mới biết cha mẹ đã sớm hoàn tất thủ tục ly hôn từ một tháng trước, đôi vợ chồng đã từng hạnh phúc, đôi vợ chồng mẫu mực từng người có bạn đời mới, mọi người ở cạnh tựa như đã thấy nhiều không trách, Diệp Sơ Thần xem như được thoát khỏi cái gia đình tràn ngập dối trá ấy.

Diệp Sơ Thần vâng lời ông nội đi giám sát cô đi gặp mặt, người cô Diệp Phỉ lấy tiền hối lộ nàng, nàng cầm theo vật đính ước đến gặp mặt nhà trai ở nhà hàng, lúc người đàn ông nhìn thấy nàng thì hơi hơi ngẩn ra, Diệp Sơ Thần nói thẳng ra Diệp Phỉ đã sớm có đối tượng, không hề có hứng thú với anh ta.

Trên mặt người đàn ông không có cảm xúc gì dao động, nhàn nhạt ừ một tiếng, lấy ra thực đơn hỏi nàng có muốn ăn gì không.

Diệp Sơ Thần chỉ nghe ông nội nói đối phương là người đã tham gia quân ngũ, trong nhà có chút địa vị, cô gả qua đó thì vấn đề công tác chỉ có thể tốt hơn.

Diệp Sơ Thần nhìn vẻ mặt người đàn ông cương nghị, ánh mắt thành khẩn, trong lòng có hơi băn khoăn, vốn định an ủi đối phương, nhưng đối phương chỉ cong môi cười không nói nhiều lời.

Nàng gửi tin nhắn cho cô —— người cũng ổn, chỉ là trông hơi buồn, cô xác định không tới nhìn thử?

Người đàn ông ngồi thẳng tắp, Diệp Sơ Thần cũng không biết chính mình xuất phát từ nguyên nhân gì mà ở lại, trong lúc đó nàng nói rất nhiều chuyện vô nghĩa, người đàn ông lâu lâu sẽ đáp lại hai câu, hắn mỗi lần đáp, Diệp Sơ Thần sẽ lấy điện thoại xả với Diệp Phỉ.

Lúc bữa ăn gần kết thúc, Diệp Phỉ nhắn lại —— Cháu cũng đủ nhàm chán, không thích mà cháu còn ngồi lâu như vậy, nói rõ ràng với anh ta xong thì cứ trở về nói người ta không nhìn trúng cô.

*

Người đàn ông đưa Diệp Sơ Thần đến cửa tiểu khu, nàng đang cởi đai an toàn được một nửa thì đột nhiên quay đầu lại: “Chú, quên hỏi chú tên gì.”

Thật ra người đàn ông không quá lớn tuổi, Diệp Sơ Thần nghĩ thầm dựa theo bối phận tóm lại gọi một tiếng chú là lễ phép, thông qua biểu cảm hơi sượng của hắn có thể thấy được, hắn không quá vừa lòng với tiếng xưng hô này, hắn đưa mắt nhìn xuống đồng hồ, nói: “Tần Mộ Đông.”

Diệp Sơ Thần cởi đai an toàn, tay đáp trên cửa xe, dào dạt đắc ý nhếch lên khóe môi: “Chú Tần, cảm ơn chú đã đưa tôi về nhà, phiền toái chú về nhà nói với ông nội của tôi, cứ nói là không hợp tính với cô tôi được không?”

Tần Mộ Đông nghiêm trang gật gật đầu: “Ừ.”

Diệp Sơ Thần mở cửa xe, vẫy tay với người trong xe, như là cố ý, hô một tiếng chú Tần.

*

Diệp Sơ Thần cho rằng chính mình xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ không quá hai ngày, Tần Mộ Đông lấy lý do thăm hỏi ông cụ Diệp đi tới nhà họ Diệp, Tần Mộ Đông vừa rời đi, ông nội lập tức nói phải bàn tính chuyện đính hôn cho Diệp Phỉ, Diệp Sơ Thần nhớ tới trọng trách Diệp Phỉ giao cho chính mình, lập tức nói: “Ông nội, ông thật sự bị gương mặt đó của chú Tần lừa, cháu nghe nói chú ấy có rất nhiều bạn gái cũ, một chút cũng không chung tình, khẳng định tương lai đối với cô không tốt.”

Ông nội không có chút nào dao động ý định đính hôn, thái độ kiên quyết.

Lúc buổi tối Diệp Sơ Thần copy số điện thoại của Tần Mộ Đông từ điện thoại của ông nội, hẹn hắn ngày hôm sau gặp mặt, lúc gặp mặt nàng mặc rất thành thục, tóc cũng cố ý uốn sóng lớn, từ sau lưng sẽ không nhìn ra là nàng.

Đáy mắt Tần Mộ Đông lộ vẻ kinh diễm làm Diệp Sơ Thần có chút đắc ý, khóe miệng nàng cong lên: “Chú Tần, tôi đẹp không?”

“Đẹp.” Tiếng nói của Tần Mộ Đông trầm thấp vang trên đỉnh đầu nàng, nàng đột nhiên cảm thấy kỳ thật hắn không hẳn quá kém.

Diệp Sơ Thần nhớ tới chuyện chính, ra hiệu OK bằng tay với người phía sau Tần Mộ Đông, lúc lên bậc thang cố ý vấp chân, cả người ngã vào trong lòng ngực hắn, trong nháy mắt, xung quanh là hơi thở dương cương trộn lẫn mùi thơm nước giặt quần áo còn có cả mùi nắng, nàng rất khó hình dung đó là mùi gì, sau đó nàng nghĩ, có thể là nàng lần đầu tiên trong đời ngửi thấy mùi thơm của đàn ông, có hơi lâng lâng.

Nàng nũng nịu bắt lấy mu bàn tay của hắn: “Chú Tần, hình như chân tôi mất sức.”

Nàng nũng nịu nhìn hắn, hấp dẫn lực chú ý của hắn, khoé mắt hắn liếc ra phía sau, chú ý tới ánh mắt nàng, tầm mắt dừng ở trên mắt cá chân nàng: “Có thể đứng không? Hay em ngồi xuống đây trước đi.”

Hắn lấy lòng bàn tay ấm mềm nắn mắt cá chân nàng, nàng cúi đầu cố ý tới gần hắn, khi điện thoại nàng vang lên, nàng bỗng nhiên nhảy lên: “Hình như không sao nữa rồi.”

Tần Mộ Đông bất động thanh sắc nhìn cậu vé cầm camera đằng sau, rồi nhìn về phía Diệp Sơ Thần, giọng hiền hoà: “Ông nội của em muốn em nói gì với tôi?”