Chương 13: Tôi thấy em cười

“Không giận.” Biểu cảm của Diệp Sơ Thần tương đối lạnh lùng, Tần Mộ Đông lảo đảo vài bước, nàng tay nhanh mắt lanh vứt cái chổi trong tay, đỡ cánh tay của hắn, tiếp xúc da thịt ái muội khiến trong đầu Diệp Sơ Thần suy nghĩ đến vài chuyện không trong sáng.

Hình ảnh mới chợt lóe cũng đủ khiến sau mang tai nàng bắt đầu nóng đỏ lên.

“Tôi hơi say.” Tần Mộ Đông nghiêng đầu nhìn nàng, không lập tức đứng thẳng, ngược lại hạ trọng lượng của thân thể lên thân hình gầy gò của nàng, đôi mắt lờ đờ, trộn lẫn chút cảm xúc lạ mà Diệp Sơ Thần vốn không nhìn thấu, nàng cũng không dám nhìn hắn.

“À, vậy để tôi đỡ chú đi nghỉ.” Diệp Sơ Thần nắm chặt ngón tay, nỗ lực đè ép giọng nói của bản thân bình tĩnh hết mức có thể.

Tần Mộ Đông nằm trên giường, nhắm mắt lại, trông rất mỏi mệt, cũng rất an tĩnh.

Diệp Sơ Thần săn sóc rót ly nước đặt trên tủ đầu giường, nhớ tới Tần Mộ Đông từng nói đây là nhà của bạn hắn, nàng đánh giá kiến trúc của phòng ngủ, trong lúc vô ý thấy ảnh chụp của một người phụ nữ trên tủ.

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến trong bữa cơm có người hỏi Tần Mộ Đông, hắn mua phòng này để chuẩn bị kết hôn hay sao, vậy theo lời hắn nói thì người bạn kia là phụ nữ, là bạn gái của hắn phải không.

Có thể quang minh chính đại nằm trong phòng ngủ chính, trừ bỏ quan hệ thân mật, còn có thể là quan hệ gì.

Trong lòng Diệp Sơ Thần có chút bực bội, đã có bạn gái, còn tìm nàng giúp nấu ăn làm gì.

Còn làm nàng giống một mụ già quét tước vệ sinh, nàng là gì hắn chứ, Tần Mộ Đông dựa vào cái gì chứ.

*

Diệp Sơ Thần quét tước phòng xong, đang tìm tờ giấy ghi chú viết lại lời nhắn cho Tần Mộ Đông, tìm đông tìm tây không thấy, nàng đứng ngoài cửa phòng ngủ gọi hắn: “Tần Mộ Đông, tôi đi đây.”

Đột nhiên hắn mở bừng hai mắt, dọa Diệp Sơ Thần giật mình.

Trong phòng một khoảng tĩnh lặng, Diệp Sơ Thần thầm nghĩ giọng điệu nàng vừa nói khi nãy, không phải là thái độ mà một người nhỏ tuổi nên có, đành phải giải thích lại: “Chú Tần, tôi phải về trường học, tôi đã giúp chú thu dọn nhà cửa sạch sẽ, chút nữa thuận đường trở về tôi sẽ cầm túi rác đi vứt giúp chú, chú nghỉ ngơi trước đi.”

Tần Mộ Đông ngồi dậy, lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn nàng chằm chằm: “Ngồi chờ một lát, để tôi đưa em về.”

Diệp Sơ Thần nghĩ thầm hắn uống nhiều rượu như vậy, chờ hắn đưa nàng về thì đến tối mất, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng ngoan ngoãn đồng ý nói: “Vâng, chú nghỉ ngơi thêm chút nữa không, tôi đi đổ rác trước.”

Hắn đứng dậy: “Tôi đi cùng em.”

Có lẽ do hắn uống say, ánh mắt lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm, trong đầu Diệp Sơ Thần xuất hiện âm thanh lặp đi lặp lại của tướng Điêu Thuyền trong Vương Giả Vinh Diệu—— cứ nhìn chằm chằm thϊếp thân lộ liễu như vậy, thật là ngượng ngùng.

Diệp Sơ Thần thu tầm mắt, không ngừng ấn nút thang máy, hy vọng thang máy nhanh chóng đi lên.

Tần Mộ Đông quay đầu nhìn nàng: “Sao im lặng vậy?”

Ánh mắt Diệp Sơ Thần tránh trái tránh phải, ấp úng nói: “Nói gì? Tôi… Không biết nên nói gì.”

“Nói gì cũng được.”

Hóa ra khi uống say Tần Mộ Đông thích nghe lời người khác tâm sự, nghe hắn giọng nói hắn vừa trầm thấp vừa dịu dàng, Diệp Sơ Thần trộm nhìn hắn một cái, cửa thang máy đúng lúc mở ra, toàn bộ không gian nhỏ hẹp tràn ngập hơi thở của hắn, suy nghĩ nàng trở nên rối loạn.

Ngón tay của Diệp Sơ Thần nắm chặt túi đựng rác, mặt đỏ tim đập, lông mi rũ xuống lấp ló hoảng loạn, âm thanh rất nhỏ nhẹ: “Giá nhà ở đây có đắt không?”

“Ừm, chuyện này tôi không biết, để tôi tra giúp em.” Nói xong hắn móc túi quần nửa ngày, “Lúc ra cửa quên cầm điện thoại rồi.”

Nhìn hắn sau khi say rượu lộ dáng vẻ hậu đậu nàng không nhịn được cười ra tiếng.

“Cười gì?”

“Tôi đâu có cười.”

“Tôi thấy em cười.” Hắn cường điệu.

Diệp Sơ Thần cố nén cười, khóe môi cong lên, thừa dịp hắn uống say tìm tòi chút tin tức: “Chú Tần, lúc tôi tới đây chú có nói chỗ này là chỗ ở của một người bạn, là mua cho người yêu của chú hở?”