"A?" Cô phát hiện ánh mắt của người đàn ông lóe lên một chút ánh sáng.
"Ôn tiểu thư có sở trường nào?"
"Ách, gối cơm rang trứng , gà mền, còn có cá chua ngọt." Cô thuận miệng nói lung tung.
"Tên của những thức ăn này tôi chưa nghe qua bao giờ, nhưng mà hình như rất đặc biệt." Ánh mắt sắc bén của người đàn ông dưới mắt kính lấp lánh phát sáng.
"Đương nhiên, đây là món ăn gia truyền, chỉ có trong nhà, không có truyền ra ngoài." Mặt cô lộ vẻ đắc ý.
"Nhìn không ra Ôn tiểu thư có nhiều tài nghệ như vậy." Nhìn ra được, người đàn ông đối với cô rất vừa lòng.
Nhiều tài nghệ? Ôn Nhu không nỡ nói cho hắn biết, điểm tốt duy nhất của cô cũng chỉ có đọc sách, hứng thú lớn nhất là ngủ, còn lại cô không biết gì cả.
"Mai tiên sinh quá khen." Cô giả vờ nặn ra nụ cười dịu dàng.
"Em gọi tôi Nhân Lý là được rồi, không cần khách sáo như vậy."
"Ừ, Mai —— không, Nhân Lý tiên sinh."
"Không biết Ôn tiểu thư có đồng ý cùng tôi tiến thêm một bước qua lại hay không? Tôi từ trước đến nay đối với người có tài đức đầy đủ, cô gái hiền lành dịu dàng rất có thiện cảm, Ôn tiểu thư rất thích hợp trở thành một nửa kia của tôi, ở nhà nấu cơm cho tôi, mang đứa nhỏ, để cho tôi không có nổi lo ở nhà."
Một bàn tay bò qua trước mặt cô vòng qua đống hỗn độn trên bàn, mạnh dạn cầm tay nhỏ bé của cô.
Nhìn bàn tay kia, cô ngây cả người, đột nhiên nghĩ đến vừa mới đến nhà hàng, cho nên quên rửa tay.
"Ách." Cô thật cẩn thận rút tay về, "Anh khẳng định là anh muốn tìm vợ, mà không phải một bà mụ nấu cơm?"
Mai Nhân Lý kinh ngạc nhìn cô, cuối cùng cũng hiểu ngầm ý của hắn quá trực tiếp.
"Ôn tiểu thư, em hiểu lầm , tôi không có ý này, tôi thích cô gái thông minh có tài có đức, nhưng tuyệt đối tôn trọng ý của cô ấy, nếu cô ấy muốn ra ngoài làm việc, tôi cũng sẽ không phản đối." Hắn cẩn thận chọn một câu trả lời an toàn.
"Thì ra là thế." Khóe miệng Ôn Nhu cuối cùng lại hiện lên nụ cười tươi. Cô cũng không muốn đem cả đời của mình giao phó cho một người đàn ông gia trưởng.
Hai người trò chuyện câu được câu không , Mai Nhân Lý nói những đề tài nhàm chán nhạt nhẽo, làm cho Ôn liên tiếp ngáp nhiều lần, cho đến khi bên ngoài nhà hàng truyền đến một trận xôn xao.
"Tôi cũng rất hâm mộ Phí Gia Lạc, anh ấy rất đẹp trai!"
"Tôi thật không thể tin được, có cơ hội nhìn thấy người thật của anh ấy."
Vài người khách nữ trẻ tuổi từ bàn vội vàng chạy qua, hưng phấn giống như nhìn thấy Lưu Đức Hoa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ diễu hành, chuẩn bị tiến đến để nhìn đã mắt.
Phí Gia Lạc? Sắc mặt Ôn Nhu chợt biến, quả nho vừa nhét vào miệng thiếu chút nữa nghẹn ở cỗ họng.
Liều mạng đánh mạnh vào ngực, ho khan không ngừng, cô nhếch nhác nhìn phía đám người chen lấn tranh giành nhìn vẻ đẹp của ngôi sao, trong lòng âm thầm phát ra than khóc, sao cô có thể xui xẻo như vậy?
Đài Bắc lớn như vậy, nhà hàng nhiều như vậy, lại cố tình gặp gỡ hắn!
Oan gia ngõ hẹp — trước mắt, chỉ có những lời này mới có thể giải thích của số phận đen đủi của cô.
Khó khăn nuốt xuống quả nho, cô cảm thấy mấy ngày qua gặp phải số phận đen đủi, so với xác suất bị sét đánh quả thực còn thấp hơn, nhưng lại làm cho cô gặp phải toàn bộ.
“Anh ăn no rồi sao? Thời gian không còn sớm lắm, tôi cũng nên đi." Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, trí tuệ của Tôn Tử đáng giá để đời sau lấy làm gương.
Xách cặp da lên, cô đang muốn thừa dịp loạn lén lút chuồn ra cửa, thình lình một âm thanh vui mừng sau lưng gọi cô lại.
"Ôn Nhu?"
Tức khắc, nhà hàng phút chốc im lặng lại ầm ĩ cháy rực lên, toàn bộ năm mươi mấy con mắt đều cố định ở trên người cô.
Cô miễn cưỡng quay bước lại, vừa chán nãn lại không tình nguyện xoay người đối mặt với hắn.
Hết chương 3
"Thật trùng hợp, lại gặp em ở đây? Chúng ta thật là có duyên đúng không?"
Đeo một cặp kính mát, Phí Gia Lạc treo bảng hiệu nụ cười mê người, xem ra vẫn phong độ nhẹ nhàng như trước, tuấn tú đẹp đẽ, ánh mắt giấu phía sau tròng kính nhìn không ra tâm tình, khẳng định đang nghĩ cách đùa bỡn cô.
"Như thế nào? Thân thể em có khỏe không? Mấy ngày trước té xỉu không có đáng ngại chứ?"
Kỷ xảo thông minh nhất thế giới không phải là gϊếŧ người vô hình, mà là mượn dao gϊếŧ người( ném đá giấu tay).
Hắn vừa nói như thế, đám người bên cạnh lập tức nhớ tới, Ôn Nhu chính là người té xĩu ở hiện trường sân bay trực tiếp tin tức mấy ngày trước, kết quả là người may mắn được Phí Gia Lạc ôm vào phòng khách quý nghỉ ngơi.
Tức khắc, Ôn Nhu có thể cảm giác có cổ hơi thở đầy sát khí đang vô hình tiến tới gần, làm cho toàn bộ lông tơ của cô sợ hãi dựng thẳng lên.
Ô , phụ nữ ở đây cũng không ít, cô tin tưởng nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, giờ phút này sợ rằng cô đã bị bầm ra thành từng mảnh nhỏ, có thể làm thành một nồi lẩu thịt bầm.
"Tôi rất khỏe, không phiền anh lo lắng." Cô căng thẳng nói ra một câu từ trong kẽ răng.
May mắn, cô và cây củ cải lăng nhăng Phí Gia Lạc này không có bất cứ quan hệ gì, nếu không khẳng định sẽ bị những ánh mắt này làm hại đến thương tích đầy mình.
Đem vẻ mặt đáng yêu đang tức giận lại không dám phát cáu của thu hết vào tầm mắt, trong lòng Phí Gia Lạc vui sướиɠ ném ánh mắt về phía người đàn ông bên cạnh cô.
"Cùng bạn bè ăn cơm hả?" Ngữ khí của hắn không giống quan tâm, ngược lại giống như là chế giễu—— giễu cợt cô tràn ngập tình yêu lại không dám thổ lộ, chỉ có thể tìm người thay thế hắn trút hết buồn khổ.
Ôn Nhu nghe, trên đầu gần như bốc lên khói trắng, khó chịu đầy bụng đã nhảy lên tới điểm giới hạn.
"Đúng vậy, công việc bận rộn như vậy, khó được có thời gian cùng ‘ bạn trai ’ hẹn hò."
Cô mở ra nụ cười lúm đồng tiền như hoa, vô cùng thân thiết ôm cánh tay của Mai Nhân Lý, người phía sau là vẻ mặt kinh sợ cùng bất ngờ.
"Không, không phải vậy,tối nay là lần đầu tiên tôi cùng Ôn tiểu thư gặp mặt xem mắt." Mai Nhân Lý ngốc vù vù vội vàng lên tiếng giải thích.
Đầu óc người này quả thực là đần đồn không hơn không kém con ngỗng—— Ôn Nhu tức giận lướt qua Mai Nhân Lý một cái,thể diện của cô chưa từng bị ném đi triệt để như vậy.
Lần này tốt lắm, vốn là còn cho là hắn không đẹp mắt thì được ưa thích, không nghĩ tới vào lúc này lại là mình thất vọng trước, thể diện đều bị vứt xuống sàn nhà.
"Em tới xem mắt?"
Ánh mắt giống như hai cái đèn pha quét tới, Ôn Nhu bối rối đỏ lên mặt, cô thề mới vừa nảy trong mắt của hắn một chút đùa giỡn chợt lóe rồi biến mất.
"Không cần anh quan tâm." ‘Gà trống’ vô lễ !
Hai người đàn ông này khách sáo bắt tay rồi lại giống như cạnh tranh với nhau, Ôn Nhu một bên lại chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, hận không được bốc hơi khỏi thế gian này.
Vốn là Mai Nhân Lý có điều kiện không kém, nhưng vừa đứng bên cạnh Phí Gia Lạc lập tức bị đẩy xuống, dung tục tầm thường làm cho người ta không muốn nhìn lại lần thứ hai, đừng nói là tướng mạo (vẻ ngoài), ngay cả khí thế cũng thua một bậc lớn.
Hôm nay Phí Gia Lạc mặc một chiếc áo cổ tròn màu vàng nhạt, quần dài màu nâu nhạt, áo khoác cùng màu vàng nhạt phóng khoáng khoác trên bả vai, buộc lại một nút thắt ở trước ngực, thoạt nhìn lịch sự tao nhã làm cho người ta nhìn không rời mắt.
Đột nhiên thu hồi ánh mắt nhìn về phía Ôn Nhu, Phí Gia Lạc gợi lên một chút nụ cười vô cùng tà ác, không lộ dấu vết nghiêng qua nói nhỏ ở bên tai cô.
"Như thế nào? Lần xem mắt này có hài lòng không?" Ngay cả Phí Gia Lạc cũng không có phát giác, tim đột nhiên có loại khẩn trương khó tả.
Hơi thở ấm áp phun tới bên lỗ tai nhạy cảm của cô, một cỗ run rẩy liền truyền khắp toàn thân,lực ảnh hưởng kinh người làm cho cổ họng của cô khô khan, giống như là bị người khác gắt gao siết chặc cái cổ, hoặc như là mới vừa nuốt quả nho vào bụng bị nghẹn đầy thượng ở cổ họng.