Không để ý đến tia sáng huỳnh quang của đèn đang tranh nhau chụp ảnh quay phim bên cạnh, hắn thoải mái nâng lên thân thể nhỏ xinh vào lòng, bước đi về phía phòng nghĩ khách quý của công ty hàng không.
Đem cô đặt trên sô pha cao cấp, hắn quan tâm giúp cô nới lỏng hai cúc áo, lấy khăn tay lau mồ hôi giữa trán cô, hai gò má trắng mịn bắt đầu khôi phục hồng hào.
Sau một lúc lâu, Ôn Nhu cuối cùng là mở mắt, nghênh đón của cô là tươi cười mê người.
"Anh, Anh, Anh. . . . . ." Hoảng sợ miệng bắt đầu nói loạn, cô phát hiện mình thế nhưng lại bắt đầu Cà Lăm.
Trời ạ, thật là hắn, cô không phải đang nằm mơ?
"Cà Lăm tiểu thư, đã lâu không gặp!" Hắn cười ở cô trong mắt giống như ác ma mỉm cười.
"Cà Lăm tiểu thư" Vài chữ này làm cho ngực cô hung hăng đau đớn.
Trời ạ, đây nhất định là ác mộng. Cô rêи ɾỉ một tiếng, đà điểu nhắm mắt lại.
"Em không biết tôi? Tôi là Phí Gia Lạc."
Phí Gia Lạc cái tên này tựa như một loại nguyền rủa thần bí đáng sợ,lại lần nửa xé nổi đau mà cô giữ tinh thần yên bình lâu nay.
Cô làm sao có thể không biết hắn chứ? Khuôn mặt chín năm trước làm cho cô lái đi không được ác mộng, càng làm cho thời học sinh trung học tốt đẹp của cô sống trong bóng ma tối tăm.
Bình tĩnh của cô,chuyên nghiệp của cô đâu? Trong đầu không ngừng hiện lên dấu chấm hỏi, nhưng trừ ra kiêu ngạo bên ngoài hắn rất giống con chim khổng tước đực chỉ cóbình phong, cái gì cũng tìm không thấy.
"Em có khỏe không?" Lòng bàn tay ấm áp đặt lên cái trán của cô.
"Anh, Anh làm gì?" Rất giống bị một con rệp bò lên cái trán, cô liên tục không ngừng nhảy dựng lên.
"Kiểm tra em có bị cảm nắng không." Vừa nói ma trảo lại vừa duỗi tới.
"Xin. . . . . . Cầu xin anh đừng. . . . . . Đừng có vẻ mặt như vậy, tôi căn. . . . . căn bản không biết anh." Vì thoát khỏi con chim khổng tước đực chỉ khoe ra lông chim thành nghiện này, đến chết cũng không thừa nhận là biện pháp duy nhất.
"Tôi không thay đổi nhiều lắm, em không nhận ra?" khổng tước đực thương tiếc nhìn cô.
"Cho dù anh hóa thành tro tôi cũng nhận ra." Cô tức tối gầm nhẹ, đến khi phát hiện mình lỡ lời đã sập bẫy.
"Em căn bản không quên tôi?" Khổng tước đực kiêu ngạo phấn chấn khoe ra lông chim, răng tráng hiện ra một loạt ánh sáng chói chang càng gai mắt.
"Anh. . . . . . Thật gian xảo." Cô cố gắng muốn chống cự cà lăm, nhưng sắp thành lại hỏng.
"Đây là một trong những ưu điểm của tôi." Hắn cao hứng gật đầu.
"Em một chút cũng không thay đổi, vẫn Cà Lăm như vậy."
Chim Khổng Tước đực vênh mặt khoe ra lông chim, lại lần nữa đem cô mang cơn ác mộng đau đớn của chín năm trước. . . . . .
“Ôn Nhu, một mình bạn có được hay không?”
Phòng học năm nhất bên cạnh hành lang, Chu Mĩ Vân nhịn không được lo lắng lại hỏi một lần nửa.
“Ừ.” Dùng sức gật gật đầu, Ôn Nhu cố gắng không để lộ tâm tình đang khẩn trương của mình.
“Thật sự không cần mình đi cùng bạn?” Chu Mĩ Vân là một người bạn tốt, nhưng cũng không thể thay cô theo đuổi tình yêu.
“Không sao, mình có thể đi một mình.”
Trên đầu một mái tóc ngắn, Ôn Nhu là một nữ sinh thông minh ngoan ngoãn, nhưng hôm nay cô sẽ là một nữ sinh gương mẫu đốt cháy lửa nóng cho tình yêu mãnh liệt trong mắt , dũng cảm sẵn sàng theo đuổi tình yêu.
“Bạn yên tâm, mình nhất định sẽ thuận lợi đem thư để vào tủ quần áo của anh ấy.” Giống như một lời tuyên bố riêng, Ôn Nhu cố lấy dũng khí bước đi, hướng phòng học năm ba mà đi.
Mỗi một bước lên bậc thềm cầu thang trong lòng lại càng thấp thỏm, càng đến gần, hai chân của cô lại càng bắt đầu tranh giành nhau mềm nhũn ra.
Lên đến tầng ba, cô đã dò hỏi được lớp của Hách Thế Gia đang học giáo dục thể chất ở ngoài sân, trong phòng học không có người, đúng là thời điểm tốt nhất để truyền đạt tình yêu của cô.
Đừng sợ!Ôn Nhu, không có gì làm khó được mày, mày có thể thuận lợi bỏ thư vào tủ quần áo của Hách Thế Gia. Cô ra sức chống đỡ hai chân mềm nhũn tự cổ vũ bản thân.
Đứng trước căn phòng bố trí tủ đồ to lớn, cô chạy đi chạy lại tìm tên Hách Thế Gia, căng thẳng ngay cả tay cầm thư tình cũng run rẩy không ngừng, một đám nam sinh vừa đánh cầu xong đột nhiên ầm ỉ cãi nhau đi lên lầu.
Nghe được tiếng động, tật xấu dễ dàng căng thẳng của Ôn Nhu lại lên cơn, nhưng tình yêu cần phải ra sức không thể bỏ cuộc, cô hấp tấp lướt nhanh qua hai hàng cuối cùng, đột nhiên nhìn đến chữ “Gia” quen thuộc, bất chấp tất cả, cô kéo cửa tủ ra để thư vào bên trong.
Mới vừa chuyển đầu, lập tức gặp đám nam sinh năm ba chỉ sợ thế giới không loạn kia.
“À, Ôn Nhu, nữ sinh gương mẫu!”
Trong lòng hoài nghi, hắn không phải là Bàn Tử (người béo) lớn tiếng hét mỗi ngày lấy “Âu nhạc phì” làm ba bữa cơm sao.
"Đến đưa thư tình!"
"À —— yêu đương."
Một người nam sinh buồn chán bắt đầu ồn ào, mặt Ôn Nhu một chút hồng một chút trắng, hận không thể lập tức chui xuống đất biến mất.
"À, hóa ra em thích Phí Gia Lạc!" Bàn Tử ngay cả giọng cũng lớn, chỉ sợ ngay cả phòng hiệu trưởng cũng nghe được.
Phí Gia Lạc? Ôn Nhu mãnh liệt nhấc đầu, ngoảnh lại nhìn phía cái tủ kia.
Phí Gia Lạc. Ba chữ to rành mạch như kim đâm vào thần kinh thị giác của cô.
"Không cần xấu hổ , dù sao toàn bộ nữ sinh trong trường có ai không thích hắn?"
Đúng vậy a, toàn bộ nữ sinh trong trường có ai không thích Phí Gia Lạc? Trừ phi là người mù, kẻ ngốc, mới có thể đối mị lực của hắn, gương mặt tuấn mỹ tiêu sái kia không chút động lòng.
Nhưng cô chẳng những không bị mù còn vô cùng thông minh, mỗi học kỳ đều hạng nhất, còn là một nữ sinh gương mẫu, cố tình không thích cái tên tự kiêu tự đại kia, chán ghét hắn giống con chim Khổng Tước chỉ biết khoe ra lông chim.
Một đám người hò hét ầm ĩ, bao quanh vây cô như là đang nhìn một con thú ba chân hiếm thấy, loại tin đồn mang mùi máu lập tức hấp dẫn rất nhiều người xem kịch vui.
"Nghe nói có người thầm mến tôi?"
Tiếng nói kiêu ngạo quen thuộc giống như sứ giả Câu Hồn từ địa ngục đến, làm cho cô thấy lạnh lên từ lòng bàn chân.
Ánh mắt của cô theo một đôi giày chơi bóng cao cấp giá trị xa xỉ chậm rãi di chuyển đi lên, đến khi chạm đến gương mặt tươi cười ngông cuồng nên kéo ra ngoài bắn chết kia.
"Chính là Ôn Nhu." Hơn mười đầu ngón tay đều chỉ về phía cô, làm cho cô dù muốn biến thành không khí cũng không có chỗ nào che thân."Cô ấy để thư trong tủ đồ của cậu."
Đám "Gà trống" nhiều chuyện , đem việc cô viết thư báo cho Phí Gia Lạc để tranh công.
"Không, không. . . . . . Không phải như vậy . . . . . . Đó là tôi. . . . . . Tôi. . . . . ."
Trơ mắt nhìn lá thư quan trọng nhất trong đời rơi vào tay kẻ gian, trái tim Ôn Nhu như đang chảy máu.
Cô có cơ hội đem chuyện Ô Long (con quạ đen) này giải thích rõ ràng , nhưng không biết tại sao , răng với đầu lưỡi lại buộc thật chặt, cùng với nụ cười sâu sắc trên mặt hắn, càng Cà Lăm nghiêm trọng hơn.
Tuyệt vọng nhìn ngón tay thon dài của hắn mở thư ra, Ôn Nhu hoàn toàn không có sức ngăn cản.
"Em thích anh. . . . . ." giọng nói trầm thấp dừng lại, hứng thú liếc mắt nhìn cô một cái.
"Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, liền bị nụ cười của anh làm cho rung động, anh cao to mạnh mẽ làm cho người ta có loại cảm giác an toàn. . . . . . Càng thích làn da khỏe mạnh màu đồng của anh."
Một đám nam sinh “ừ” một tiếng bị nổi da gà trong lòng, gạt bỏ đi ý nghĩ tiếp theo.
Hai gò má đỏ bừng vì xấu hổ, làm cho khuôn mặt chỉ có bàn tay lớn của Ôn Nhu càng lộ rõ bối rối và khôi hài.