Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn của tác giả Vu Trinh thuộc thể loại ngôn tình, truyện không có quá nhiều tình tiết, không quá nhiều sóng gió nhưng lại mang vẻ chân thực. Nhân vật na …
Xem Thêm

Cô sợ — sợ mình sau này nè tan nát cõi lòng, rơi nước mắt, có lẽ sẽ không cách nào tự kềm chế mà yêu hắn.

Cô không sợ đau lòng, chỉ sợ mình yêu quá sâu sắc, cả đời chạy không thoát phải yêu hắn.

----

"Ôn Nhu, em thật sự chắc chắn?"

Trên hành lang trước cửa sân bay, Hách Thế Gia lại hỏi cô một lần nữa.

Nhìn hải quan đứng phía trước, mặc dù không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng Ôn Nhu biết mình không thể quay đầu lại, một khi quay đầu lại, e rằng ý chí của cô sẽ hoàn toàn tiêu tan, liều lĩnh mà chạy trở về trong ngực của Phí Gia Lạc.

Vì vậy, hơn một tuần trước, cô đã đưa ra một quyết định liều lĩnh.

Cô dứt khoát tìm tới Hách Thế Gia, hỏi hắn có đồng ý dẫn cô đến Mĩ quốc hay không, lúc ấy, Hách Thế Gia kinh ngạc trợn to mắt nhìn cô một hồi lâu, tiếp theo chậm rãi lộ ra mỉm cười.

Vui vẻ đem đơn xin từ chức vứt xuống trước mặt Lôi công, từ bỏ công việc ở đài truyền hình, không để ý mẹ lải nhải, cha kêu gào khóc lóc, em trai tìm mọi cách khuyên can. . . . . .

Vài ngày sau, cô liền chuẩn bị hành lý cùng Hách Thế Gia trở về Mĩ quốc.

Ôn Nhu biết mình rất ngu, đem cả đời gửi gắm cho một người đàn ông không yêu, còn phải rời xa quê hương, đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ với cô.

Nhưng trừ cách đó, cô có thể làm gì bây giờ?

Không có được tình yêu chỉ có ngày qua ngày hành hạ cô đến tan nát cõi lòng, không bằng rời xa nơi đau lòng này , hoặc là có thể làm cho cô quên đi quá khứ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

"Ừ, em chắc chắn!" Ôn Nhu miễn cưỡng hở ra nụ cười, cuối cùng đem nước mắt nuốt vào trong bụng.

Gật đầu một cái, ánh mắt Hách Thế Gia cũng phức tạp, lướt qua cô rồi về xa xa, dường như cũng có gì đó làm anh nhớ thương không thôi.

"Đi thôi!" Thu hồi ánh mắt, Hách Thế Gua cùng Ôn Nhu sánh vai đi về phía hải quan.

Một bước, hai bước, ba bước —— Ôn Nhu kiên định bước đi, tự nói với mình cô sẽ không vì quyết định của ngày hôm nay hối hận.

Nhưng rõ ràng là muốn rời khỏi nơi này, trong lòng kiên quyết muốn cách xa Phí Gia Lạc như vậy, vì sao mỗi một bước lại có một rung động muốn dừng bước quay đầu lại?

Hành lang rất ngắn, rõ ràng hải quan đang ở phía trước, nhưng thật giống như đi cả đời cũng đi không tới.

Tâm sự trong lòng hai người chuyển động, mỗi một bước đi chính là một lần đau khổ, giống như bước đi này không phải là giẫm ở trên sàn nhà, mà là giẫm lên trái tim đau đớn .

Tại sao em không thành thật đối mặt với mình?

Giọng nói Phí Gia Lạc không có chút nào báo trước lại vang lên ở bên tai.

Đúng vậy, cô không đủ thành thật, cũng không đủ dũng cảm, cô thậm chí không dám bày tỏ đối với hắn, chín năm trước bỏ qua Hách Thế Gia, chín năm sau cô lại nhất định phải bỏ qua Phí Gia Lạc.

Không có dũng khí nhận lấy kết quả, đã định trước cũng chỉ có thể là thất bại. . . . . .Ở trong lòng cô thở dài một cái thật thấp.

Trong lúc bất chợt, trong đầu thoáng qua khuôn mặt của hắn, ánh mắt thâm tình đưa nhìn, lo lắng quan tâm, mỗi một vẻ mặt, mỗi một tâm tình cũng khắc sâu dấu ấn vào đáy lòng cô như vậy, cô thậm chí cũng không biết, trong lúc vô tình lòng của cô đã bị hắn chiếm giữ hoàn toàn.

Nghĩ đến cuộc sống sau này, chỉ có thể tìm hắn trong trí nhớ, những nụ cười kia, ánh mắt cùng tiếng cười trầm thấp, đều đưa trở thành tiếc nuối mà vĩnh viễn đời này cô cũng không thể đυ.ng, lòng của giống như bị xé ra thành từng mãnh vụn.

Không, cô không thể dễ dàng nhận thua như vậy, ngay cả một câu yêu cũng không nói ra khỏi miệng, giống như một con chuột tự ti cụp đuôi lại len lén chạy đi?

Ngộ nhỡ, ngỗ nhỡ tất cả chỉ là hiểu lầm, ngộ nhỡ hắn cũng có thích cô một chút?

Trong lúc bất chợt, hai người cùng dừng bước, không hẹn mà cùng mở miệng:

"Ôn Nhu."

"Thế Gia."

Hai người kinh ngạc nhìn nhau một cái, giống như là đột nhiên ở trong mắt đối phương hiểu ra cái gì đó.

"Chúng ta không thể rời đi." Hai người không hẹn mà cùng nói.

Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, không thể chờ đợi lập tức xoay người chạy ra khỏi sân bay.

Đột nhiên, Ôn Nhu cảm thấy trong lòng tràn đầy mong đợi và kích động, cô muốn đi tìm Phí Gia Lạc, cô muốn nói cho hắn biết — Cô yêu hắn!

Bất kể đáp án của hắn ra sao, cô chỉ cần hắn biết lòng của cô, như vậy là đủ rồi!

Hai người đi tới cửa sân bay, đột nhiên thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang vô cùng hốt hoảng muốn chạy vào sân bay.

"Phí Gia Lạc!"

Ôn Nhu dùng sức vung vẫy hai tay, không để ý đến hình tượng mà hô to.

Giống như là tâm linh tương thông gì đó, đột nhiên Phí Gia Lạc bước chậm lại, ánh mắt tìm kiếm nhìn về hướng của cô.

Ánh mắt lo lắng của Phí Gia Lạc, khoảnh khắc nhìn thấy cô đột nhiên trở thành hư không, thay vào đó là vui mừng hơn hở và không dám tin.

Đột nhiên, Ôn Nhu giống như thông suốt, không cần bất kỳ lời nói nào, từ ánh mắt kia đã đủ để cho Ôn Nhu biết tất cả đáp án mà cô muốn.

Dáng người cao lớn anh tuấn bước nhanh đi tới chỗ cô, Ôn Nhu kích động nhìn hắn —— có lẽ từ sau đầu tiên gặp lại thì cô liền yêu người đàn ông này , không nhịn được muốn cảm thán sự an bài kỳ diệu của ông trời.

Cô yêu hắn, cô muốn ở bên cạnh hắn cả đời này!

Ôn Nhu không thể chờ đợi mà chạy tới gần hắn, bay vào lòng ngực rỗng rãi an toàn của hắn, một đôi tay mạnh mẽ mở rộng, vững vàng bắt lấy cô, sau đó ôm cô thật chật vào trong ngực.

Trước mặt mọi người, hai người không coi ai ra gì tìm kiếm đôi môi của nhau, giống như muốn tìm kiếm sự tồn tại của đối phương, giữa miệng lưỡi quấn quýt ai cũng không thể rời bỏ ai.

"Anh yêu em." Lưu luyến không rời buông môi cô ra, lời bày tỏ muộn màng này khiến cho Phí Gia Lạc suýt chút nửa phải trả giá thật lớn.

Hắn chính là quá bình tĩnh, cho là tiến hành theo từng bước mới có thể một lần bắt được Ôn Nhu cố chấp bướng bỉnh, lại không nghĩ rằng là phản tác dụng, làm cho hắn suýt chút nữa là mất đi cô.

Thật may là, mẹ vợ tương lai của hắn kịp thời mật báo cho hắn, cái ân tình này, hắn nhất định sẽ ghi tạc trong lòng, ngày sau phải báo đáp gấp bội.

"Anh ——" Hốc mắt Ôn Nhu nhanh chóng doanh đầy nước mắt, cô gần như cho là đời này của mình vĩnh viễn cũng đợi không được những lời này của hắn.

"Em cũng yêu anh." Không ngờ, những lời nói này cũng không khó như cô đã tưởng tượng.

"Anh muốn em thành thật đối mặt với mình, cũng không nghĩ em sẽ quay lưng lén lút chạy đi, món nợ này, nhìn xem sau này anh sẽ tính với em như thế nào." Phí Gia Lạc thâm tình bỏ xuống uy hϊếp.

"Người ta bằng lòng chịu phạt." Ôn Nhu xấu hổ vùi vào ngực hắn, thấp giọng lẩm bẩm.

Ôm bảo bối mất mà lại được, lần đầu tiên Phí Gia Lạc nếm trải đến mùi vị chua ngọt của tình yêu.

Nhưng, hắn lại không chút nào cảm thấy chán ghét, chỉ cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn, một người chỉ thuộc về hắn, hắn sẽ vững vàng đặt ở đáy lòng để cả đời yêu thương.

Hai người nhìn nhau, đáy mắt có vô tận tình nồng mật ý( tình cảm mặn nồng ý nghĩa ngọt ngào).

Tay trong tay quay người lại, Ôn Nhu kinh ngạc nhìn Hách Thế Gia cùng một cô gái trẻ tuổi, mười ngón tay hai người đan vào nhau —— đây là xảy ra chuyện gì?

"Để Thích Già giải thích cho em!" Vẻ mặt Phí Gia Lạc bình tĩnh, dĩ nhiên đã sớm biết chuyện này.

"Xin lỗi, Ôn Nhu, anh vẫn muốn nói cho em biết, cũng không biết nói từ đâu, hơn nữa, bây giờ anh không muốn mất đi người bạn tốt như em."

"Đã như vậy, tại sao anh còn phải đồng ý yêu cầu của em?" Ôn Nhu hoàn toàn không nghĩ ra.

Thêm Bình Luận