Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn của tác giả Vu Trinh thuộc thể loại ngôn tình, truyện không có quá nhiều tình tiết, không quá nhiều sóng gió nhưng lại mang vẻ chân thực. Nhân vật na …
Xem Thêm

"Đưa đồ rồi, anh có thể đi!" Ôn Nhu không khách hạ lệnh đuổi khách.

Nhếch lông mày lên nhìn cô mấy giây, Phí Gia Lạc không nói một lời lẳng lặng xoay người đi ra cửa phòng.

Hơi giật mình nhìn ngoài cửa trống rỗng, lỗ mũi Ôn Nhu đau xót, không nhịn được nằm lỳ ở trên giường khóc.

Vậy mà hắn —— thật sự cứ quay đầu bước đi như vậy?

Ôn Nhu đoán, hắn nhất định là muốn trở về nhìn vợ sắp cưới của hắn, hắn tới chỉ là vì trêu chọc cô thôi!

Đang khóc đến tối mày tối mặt, đột nhiên một đôi bàn tay xoa nhẹ đầu nhỏ của cô.

"Anh ——"

Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhất thời cô quên khóc thút thít, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn Phí Gia Lạc đã đi rồi quay lại.

"Đừng khóc, ngày mai anh quay lại ."

Hắn dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, để lại một nụ cười liền xoay người ra cửa.

Nhìn bóng dáng cao to của hắn biến mất khỏi cửa, trong lúc bất chợt, tim của cô dâng lên một cảm giác không nên có, lại không khống chế được rung động ——

Cô nghĩ, cô thật càng lún càng sâu .

Ôn Nhu ngồi một góc trong phòng, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bóng dáng cao to phía trước, phòng ngừa hắn sẽ đột nhiên đánh lén cô.

Nghiêm chỉnh cả một buổi tối, hai người liền duy trì tư thế như vậy.

Đối với câu hỏi của hắn, Ôn Nhu chọn lựa cách không ứng với không đáp. Hắn tới đây, cô liền nhanh chóng; hắn phải đi, chào đón, cô sẽ lập tức khóa cửa lại.

Nhưng cô cự tuyệt và cũng không bày tỏ chào đón rõ ràng như vậy,nhưng hắn vẫn ung dung tự do ra vào như vậy, vẫn ở nhờ nhà côkhông chịu đi.

Gần như mỗi ngày hắn đều tới, cô biết hắn có việc nhờ cậy, nhưng không biết hắn muốn cái gì.

Ôn Nhu đoán, nếu không phải hắn có mục đích gì, chính là muốn thừa dịp rút khỏi giới nghệ thuật tìm người trêu chọc để qua thời gian nhàm chán, mà cô, chính là cái người đó.

Tức giận dễ dàng khiến người ta đói bụng, mắt thấy vì hắn sẽ bỏ qua bữa ăn tối, cô định lấy một túi quai quai từ trong tủ ra để lót dạ.

Nhìn cô một mình ăn ngon, chẳng biết từ lúc nào Phí Gia Lạc đã lặng lẽ tới gần, tiện tay dò vào trong tay túi của cô, cũng lấy ra một viên quai quai.

"Này, đây là của tôi!" Cô mất hứng nhắc nhở hắn.

Hắn là một ngôi sao lớn, chủ tịch trung tâm thể hình, tiền kiếm được có thể mua vài cửa hàng quai quai, sao lại tranh giành một túi quai quai với cô?

"Chúng ta là bạn tốt !" Phí Gia Lạc cáo già khắp nơi.

"Ai là bạn tốt với anh? Muốn ăn tự mình đi mua." Cô kiêu ngạo mà thưởng cho hắn hai viên, lại cố ý ăn ngon một mình.

"Em là người phụ nữ hẹp hòi nhất mà anh gặp." Phí Gia Lạc đời này chưa bao giờ bị đối xử như vậy?"Những người hâm mộ của anh đều hao phí hết tâm tư tặng quà cho anh, mà anh cũng không nhận. Chỉ có em, ngay cả túi quai quai cũng keo kiệt không muốn chia xẻ?"

"Rất tốt, vậy anh liền kêu người hâm mộ kéo một kho dài cho anh đi!" Ôn Nhu không nhúc nhích tiếp tục ném quai quai vào miệng.

Đối phó với người tự cao tự đại này, cho là toàn bộ thế giới nên bò lổm ngổm dưới chân hắn, nên để cho hắn nếm thử một chút mùi vị bị giẫm ở dưới chân.

"Em —— cũng đừng trách anh không khách khí!"

Mày Ôn Nhu nhăn lại, còn chưa kịp hiểu,thân hình cao lớn của hắn đã hướng về cô —— không, là nhào tới túi quai quai trong tay cô.

"Anh làm gì. . . . . . Không muốn, không cho phép anh giành quai quai của tôi!"

Chuyện liên quan đến vấn đề thể diện, nói gì thì Ôn Nhu cũng không chịu nhường lại quai quai.

Người này nói gió chính là gió, muốn mưa chính là mưa, giống như chịu không được một chút phản đối. Giống như chín năm trước, cô rõ ràng giải thích thư tình kia là để sai chỗ, hắn lại càng cố ý đối nghịch, kiên quyết nói là cô yêu thầm hắn không dám thừa nhận.

Ngay cả hiện tại cô cũng đã tỏ không chào đón hắn, hắn vẫn muốn ngày ngày bò tới cửa, thật không biết loại lão lọc lõi này làm thế nào?

Dựa vào điểm này, cũng đủ để cho cô giơ lên phòng bị với hắn, dùng hết khả năng giữ khoảng cách với hắn.

Nhưng sức lực cô không bằng đàn ông, liều mạng bảo vệ quai quai trong ngực liền bị hắn cướp đi, không khách khí mà ăn.

"Trả túi lại cho em!"

Vì trả thù cô, Phí Gia Lạc chẳng những ăn sạch quai quai, ngay cả mảnh vụn cũng nuốt không còn một mống, còn cố ý đem túi không ném trả lại cho cô, cố ý ra oai.

Cái túi trống rỗng kia, giống như biểu thị công khai cô là người thua trận.

Càng nghĩ, Ôn Nhu càng cảm thấy tức giận không chịu nổi, người đàn ông này chẳng những quấy rối cuộc sống của cô, cướp đi trái tim của cô, bây giờ còn ăn sạch quai quai của cô ——

Nhưng nhịn, không thể nhịn được nửa!

Ôn Nhu không biết dũng khí từ đâu đến, đột nhiên vọt tới hắn, cả người nhảy dựng lên đυ.ng ngã hắn.

Một tiếng động lớn, hai người đã hung hăng ngã xuống đất.

"Em muốn làm gì? Mưu sát chồng sao?"

Phí Gia Lạc giống như là không thể chinh phục được kim cương, thân thủ mạnh mẽ lập tức lật người, vững vàng bao vây cô ở dưới.

"Người nào. . . . . . Người nào. . . . . . Là chồng?" Ôn Nhu tức giận hắn tại sao lại muốn trêu cô.

"Là anh!" Phí Gia Lạc cười hì hì nói. "Làm anh té chết, không sợ sau này ở góa sao?"

"Nói năng bậy bạ." Ôn Nhu đỏ mặt nổi giận mắng. "Anh nặng chết, mau để cho tôi đứng lên."

"Để cho em đứng lên? Có thể." Phí Gia Lạc cũng dứt khoát. "Nhưng anh muốn một cái hôn làm điều kiện trao đổi." Thừa dịp cháy nhà hôi của, hành động tiêu chuẩn của thổ phỉ.

Ôn Nhu vừa tức vừa giận, không nghĩ tới quay đầu lại hắn lại nói.

Xem ra, hắn chẳng những là lão hồ ly gian xảo, còn là lục lâm đ*o tặc (cướp trên núi) có đạo hạnh rất cao.

"Đừng mơ." Ôn Nhu không có cái khác, chỉ dư khí phách thà chết chứ không chịu khuất phục.

"Vật nhỏ bướng bỉnh." Một tiếng thở dài khản, hắn đột nhiên cúi người chính xác không sai bắt giữ đôi môi ngọt ngào của cô.

Hai môi đυ.ng vào nhau, bọn họ cũng nghe được tiếng thở dài thỏa mãn lẫn nhau.

Hai người giống như là đói khát rất lâu, liều chết tìm kiếm đòi hỏi dưỡng khí trên cánh môi của đối phương, cho đến khi không thở nổi.

"Tại sao em không thành thật đối mặt với mình?"

Tròng mắt đen sâu sắc của Phí Gia Lạc nhìn cô, khiến cho cô ngay cả muốn trốn tránh cảm giác rung động cũng tốn công vô ích.

"Đối mặt cái gì? Tôi. . . . . . Tôi không hiểu." Ôn Nhu quay đầu, không dám liếc hắn nhiều hơn một cái, chỉ sợ mình liều lĩnh nhìn vào ánh mắt sâu thẳm kia sẽ thẳng thắn thừa nhận yêu hắn.

Nhưng mà cô không thể, cô muốn giữ lại một chút tôn nghiêm, tự ái của cô, coi như cô là người loại bỏ trong trò chơi tình yêu này, cô cũng muốn rời đi một cách kiêu ngạo xinh đẹp.

"Em hiểu, chẳng qua là không muốn thừa nhận." Giọng nói của hắn giống như là tiếng chuông, một tiếng lại một tiếng vang vọng vào chỗ sâu nhất dưới đáy lòng của cô.

Đúng vậy, cô sẽ không thừa nhận, cô chỉ muốn cho hắn biết, đối với nụ hôn này cô không có sức miễn dịch, nhưng cái này cũng không đại biểu cho cái gì.

"Em còn muốn kiên trì tới khi nào?" Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng thở dài.

Ôn Nhu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy trong mắt hắn là thâm tình cùng cô đơn.

Cô không biết hắn nói lời này rốt cuộc là có ý gì, bởi vì cô nghĩ đến bể đầu cũng không nghĩ ra.

Hoặc là, là cô theo bản năng mà cự tuyệt thừa nhận, cự tuyệt tiếp nhận, chỉ có thể tiếp tục lừa gạt mình, cô không nên có quá nhiều hy vọng và chờ đợi đối với Phí Gia Lạc.

Không được, tình hình đã càng ngày càng vượt qua dự tính, cô nhất định phải mau chóng thoát khỏi người đàn ông này.

Thêm Bình Luận