Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn của tác giả Vu Trinh thuộc thể loại ngôn tình, truyện không có quá nhiều tình tiết, không quá nhiều sóng gió nhưng lại mang vẻ chân thực. Nhân vật na …
Xem Thêm

"Không có." Nước mắt cô rưng rưng lắc đầu một cái.

Ôn Nhu biết nếu là đem thân phận thật sự của Phí Gia Lạc —— là chủ tịch của trung tâm thể hình "Phi lạc" nổi tiếng trong và ngoài nước lên mặt báo, chẳng những Lôi công mừng rỡ thăng chức cho cô, danh tiếng của cô cũng sẽ lập tức tăng lên.

Nhưng kỳ quái là, trước kia Ôn Nhu muốn đến ngày được thăng chức thật nhanh, nhưng hiện tại lại không muốn vạch trần việc riêng của người ta để đạt được lợi ích, hơn nữa đối tượng còn là Phí Gia Lạc.

"Ừ, vậy tốt lắm." Lôi công phun ra khí lạnh từ lỗ mũi."Ngày mai lập tức xuất phát."

"Tôi muốn cô nhìn chặt chẽ từng hành động của Phí Gia Lạc, hắn là con dê béo của mỗi một đài truyền hình Đài Loan, không được để lộ bất kỳ một tin tức nào, biết không?"

"Dạ" Ôn Nhu khúm núm gật đầu một cái.

Người lãnh tiền lương, nhìn sắc mặt cấp trên mà qua ngày, cô nào có cái quyền lợi nói không thể?

Xem ra, cuộc hẹn thứ sáu cùng với Hách Thế Gia, nhất định là bị lỡ —— nhưng, cô lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.

Hoặc là, cô còn chưa hiểu rõ tâm ý của mình!

Sáng sớm, ngay cả mí mắt cũng còn chưa mở ra hoàn toàn, người của Ôn Nhu đã đứng trong một khách sạn năm sao ở Hồng Kông.

"Cái gì? Không có?"

Trước bàn tiếp tân, chỉ thấy Ôn Nhu cùng nữ tiếp tân Quảng Đông tranh luận đến đỏ mặt tía tai, bên cạnh là vẻ mặt bất đắc dĩ của Cao Thăng.

"Tôi rõ ràng đã đặt trước hai phòng, làm sao có thể không có?" Bởi vì giấc ngủ chưa đủ, cặp mắt Ôn Nhu đỏ ngầu, dưới hốc mắt lõm vào, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

"Ôn tiểu thư, rất xin lỗi, khách sạn sẽ nhường cho cô một gian phòng, ngoài ra sẽ ưu đãi 5% giá phòng cho cô xem như là bồi thường——"

"Tôi không muốn bồi thường, giao, phòng, cho, tôi!" Cả người Ôn Nhu gần như nằm sấp trên quầy tiếp tân, cắn răng nghiến lợi mà nói.

"Như thế này đi chúng tôi tạm thời giao cho cô một phòng trước, rất xin lỗi, xin Ôn tiểu thư đi nghỉ ngơi trước." Nữ tiếp tân khéo léo phát huy đặc tính cưỡng ép của người Hồng Kông

Tức tối nhìn phục vụ xách hành lý đi, cô không thể làm gì chỉ có thể trách mình không may mắn.

Dù sao có còn hơn không, lần này Phí Gia Lạc đến Hồng Kông biểu diễn từ thiện chính là nghĩ ở khách sạn này, cô vô cùng cần nơi ở này, là chỗ tốt để theo dõi từng hành động của Phí Gia Lạc, nhiều đài truyền hình giống con sói hung ác tấn công hổ như vậy, cô còn có ý nghĩ, nếu như không có phòng, muốn cô ngả ra đất nằm cô cũng phải chấp nhận .

Tức giận bất công trở về phòng, Ôn Nhu vừa nhìn thấy giường thì lập tức gục xuống, ngủ mê mệt, căn bản không rãnh để ý người đàn ông cùng ở một phòng đang ở tình cảnh lúng túng.

Cho đến khi Cao Thăng kêu cô tỉnh, muốn cô thức dậy ăn bữa tối.

"Ăn bữa tối?" Ôn Nhu bị làm cho tỉnh lại, cô giống như heo ngủ cả ngày?

"Ừ, xem ra cô mệt muốn chết rồi, ngay cả mới vừa có động đất cô cũng không tỉnh lại."

Cái gì, có động đất? Ôn Nhu lập tức bị hù đến mồ hôi lạnh cả người, may mắn mình còn có thể bình an tỉnh lại.

"Phí Gia Lạc đã tới chưa?" Cô vừa ngáp vừa hỏi.

"Tới, nhưng mà cô đừng lo lắng, tôi mới vừa đi chụp mấy bức ảnh khi hắn vào khách sạn, đã đem tài liệu và hình về."

Nghe vậy, trong mắt Ôn Nhu hiện lên cảm động cùng xấu hổ.

"Cao Thăng, tôi thật sự không thể không có anh." Cô buồn nôn nháy đôi mắt to như ánh sao.

"Ác, tôi là không thể không có thức ăn, tôi sẽ chết đói." Cao Thăng nhếch môi cười.

"Tôi mời anh ăn tối." Ôn Nhu nâng bụng đang đói gào to vào Cao Thăng.

Vừa ra khỏi phòng, thật là đúng dịp không khéo Ôn Nhu lại chạm mặt người mà cô không muốn đối mặt.

"Ôn Nhu?"

Vừa nhìn thấy cô đi ra, phía sau còn có nhϊếp ảnh gia, nụ cười trên mặt Phí Gia Lạc liền cứng lại.

Hai bước thành một bước, liền kéo chặt Ôn Nhu qua một bên.

"Sao em lại cùng nhϊếp ảnh gia ở cùng một phòng?" Phí Gia Lạc ngạc nhiên trợn mắt nhìn cô.

Nói chưa dứt lời, bụng Ôn Nhu đã đầy tức giận.

"Còn không phải là do anh ban tặng, tất cả phòng trong khách sạn đều có khách." Cô không phải đi ngủ ở cống thoát nước đã cảm tạ trời đất rồi.

"Cho nên em cùng nhϊếp ảnh gia ở chung phòng, ngủ chung giường?" Hắn rất cố gắng mà đè nén căng thẳng không hiểu kia trong ngực.

"Trong phòng có hai cái giường." Cô không kiên nhẫn nói.

"Nhưng vẫn là chung một phòng, không phải sao?"

Cô tắm, thay quần áo, thậm chí ngay cả dáng vẻ lúc ngủ cũng có thể bị nhìn, nếu tên nhϊếp ảnh gia nổi lên sắc tâm (lòng háo sắc).

Không chừng nửa đêm còn có thể mò lên giường cô, đem con cừu non như cô nuốt vào trong bụng. . . . . .

"Vậy cũng hết cách." Cô không quá tình nguyện mà nhún nhún vai."Ai kêu anh là thần tượng phụ nữ."

Một cỗ ghen tuông không kiềm chế được lại bốc lên, nhất là nhìn thấy nữ trợ lý và nữ đại diện đi theo bên cạnh hắn, cô thật sự cảm thấy vách tường dạ dày bị ăn mòn không phải là đói bụng, mà là ghen tỵ.

"Em không sợ?" Phí dùng một giọng nói cảnh báo cô gái nhỏ phải đề phòng con sói lớn để nhắc nhở cô .

Nói nửa ngày, Ôn Nhu mới nhận ra được hắn đang lo lắng cái gì.

"Cao Thăng là một người rất tốt." Cô mặt nhăn cau mày.

"Mỗi một da^ʍ tặc thoạt nhìn đều giống như người tốt." Hắn hậm hực trả lời.

"Anh thật nhàm chán." Cô không vui trách móc, xoay người muốn đi.

"Em tới phòng của tôi ngủ." Hắn không để cô cự tuyệt kéo cô đi về phòng của hắn.

"Tôi không muốn!" Nếu bị người khác nhìn thấy, cô nhất định sẽ trở thành kẻ thù chung của phụ nữ, nhân tiện cùng lên trang đầu tạp chí với hắn.

"Chúng ta là bạn cũ, tôi tuyệt đối an toàn hơn một người đàn ông không rõ lai lịch."

Không nghe cô kháng nghị, Phí Gia Lạc không cho cô nhiều lời bắt cô mang về phòng của mình.

Trời ạ, đây là tình hình gì?

Chăn lông cao cấp mềm mại thoải mái, Ôn Nhu cảm giác mình giống như đang nằm ở giữa đám mây, mà không phải là trên giường lớn trong phòng Tổng Thống. . . . . . Một chút cảm giác chân thật cũng không có.

Cô là tới phỏng vấn Phí Gia Lac, làm sao lại biến thành cô nằm trên giường của hắn, hắn lại chạy tới nằm trên ghế sa lon trong phòng khách?

Mặc kệ, dù sao có người rộng rãi chịu cho cô mượn giường ngủ, cô khách sáo làm gì? Dù sao, coi như là hắn thiếu cô chín năm trước!

Thỏa mãn khẽ thở dài một hơi, cả ngày mệt nhọc đi tàu xe, mí mắt Ôn Nhu đã nặng trĩu nhanh chóng dính lại thành một đường may, nhưng nghĩ đến Phí Gia Lạc vì khách mà ngủ trên ghế sa lon, cô vẫn cảm thấy không tốt lắm.

Nửa đêm, một cổ mát lạnh chui lên lòng bàn chân Ôn Nhu, mang cô tỉnh lại từ giấc mộng bí ẩn.

Mở cặp mắt lim dim ra, xung quanh cô là bóng tối vô tận, ngoài cửa sổ có mấy ánh sáng màu bạc chiếu vào, làm sự lay động của bóng cây càng tăng thêm u ám.

Toàn bộ buồn ngủ của Ôn Nhu lập tức tiêu tan, nàng nắm chặt chăn, trợn to cặp mắt nhìn xung quanh, trong lúc bất chợt nhớ tới —— hiện tại là tháng ma quỷ!

Bây giờ là thế kỷ hai mươi văn minh, làm sao lại có ma? Cô tự an ủi mình, hơn nữa, nói không chừng ma không biết đi bay may, sẽ không đến Hồng Kông.

Nhưng căn bản là toàn bộ thế giới đều có ma!

Cô hoảng hốt nhảy dựng lên, liền kéo cửa phòng xông ra ngoài, giống như ma quỷ đã xuất hiện ở mép giường nhe răng trợn mắt với cô.

"Ôn Nhu? Sao vậy?"

Nằm trên ghế sa lon ở phòng khách, Phí Gia Lạc kinh ngạc nhìn Ôn Nhu hoảng hốt từ trong phòng chạy ra, lập tức ngồi dậy.

Nhất định phải nuốt sự sợ hãi xuống cổ hộng, giọng nói Ôn Nhu mới có thể đầy đủ.

Thêm Bình Luận