Mặc dù hắn bất cần đời có chút làm cho người ta chán ghét, nhưng cô vẫn tình nguyện —— thấy nụ cười của hắn.
Hết Chương 7
"Ôn Nhu!"
Vừa nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện, Hách Thế Gia kinh ngạc nhưng cũng khó nén được vui vẻ.
"Chào, Thế Gia!" Ôn Nhu xấu hổ tạ lỗi."Ngại quá, hai ngày nay em không có tới chăm sóc anh."
"Không sao, em tới anh cũng rất vui, anh cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của em." Hách Thế Gia rất hiền lành lắc đầu một cái.
“Em mang đồ ăn tới." Cô mạnh mẽ hở ra một chút mỉm cười, giương cao mấy túi thức ăn lớn trong tay.
"Cám ơn em, lại để cho em tốn kém." Hách Thế Gia cảm nhận chân thành ấm áp chậm rãi đi lại gần cô
"Đừng khách sáo, bạn bè vốn nên quan tâm lẫn nhau."
Ôn Nhu cười cười, xoay người lấy trái cây, thức uống và thức ăn ra, nên ướp lạnh, nên xử lý rửa sạch trước, phân chia sắp xếp nửa túi bỏ vào tủ lạnh.
Đứng ở bên cạnh, một tay Hách Thế Gia băng thạch cao không giúp được gì, chỉ dùng một loại ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
"Hai ngày nay công việc của em nhất định là rất bận rộn?"
Nghe vậy, cả người Ôn Nhu cứng đờ, mấy quả táo trong túi rơi xuống đất.
"Dạ. . . . . ." Cô vội vàng nhặt táo lên, trả lời qua loa.
Trên thực tế, hai ngày nay cô cũng không bận rộn lắm, đúng giờ tan sở như cũ, chẳng qua là cô bị Phí Gia Lạc dọa sợ, làm cho tâm tư cô lộn xộn, mới có thể liên tục vắng mặt hai ngày.
"Hi vọng em lấy công việc làm chính, anh sẽ tự chăm sóc mình, chẳng qua là một cái tay không thể cử động được cũng không phải là bị liệt, đừng bận tâm, được không?"
"Em biết, anh không cần phải lo lắng em sẽ thất nghiệp, công lực chó săn của em đã càng ngày càng tiến bộ ." Ôn Nhu cố ý chọc cười.
Hách Thế Gia một bên cười lên, giọng trầm thấp hùng hậu rất có từ tính, nhưng kỳ quái là, tiếng cười của anh lại hoàn toàn không làm cho cô có cảm giác bị lay động gì.
Quá kỳ quái, không phải cô thích Hách Thế Gia sao? Thế nào càng ngày càng cảm thấy anh không cách nào kích động tâm tình của cô?
Trong lúc bất chợt, đột nhiên trong đầu hiện ra khuôn mặt cuồng vọng kiêu ngạo, trong lòng vốn là bình tĩnh như mặt hồ lại lần nữa dậy sóng ——
"Ôn Nhu?"
Tiếng nói của Hách Thế Gia kéo cô trở về thực tế, cô mới đột nhiên phát hiện, chính mình ở trước mặt hoàng tử cơ bắp mà cô ngưỡng mộ lại nhớ tới Phí Gia Lạc.
Thật gay go, chẳng lẻ cô thật bị cái người đáng ghét đó dọa sợ đến mức rối loạn thần kinh, có lẽ là trúng cổ độc hắn lén hạ?
"Thế nào? Nhìn em giống như là có tâm sự?"
Ánh mắt dịu dàng của Hách Thế Gia không mang theo một tia uy hϊếp, không giống Phí Gia Lạc chỉ cần một ánh mắt, cũng đủ làm cho lòng người hoảng loạn.
Vội vàng đem toàn bộ thức ăn còn dư lại bỏ vào tủ lạnh, cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nói:
"Phải uống nhiều sữa tươi, có thể giúp tay của anh nhanh bình phục một chút, đối với xương cũng rất có ích. . . . . ." Ôn Nhu giống như một bà cụ, cằn nhằn dặn đi dặn lại.
"Ôn Nhu, rất cám ơn em."
Quay người lại, ánh mắt Ôn Nhu thẳng tắp chạm phải tròng mắt đen sâu thẳm của anh.
Hách Thế Gia bình tĩnh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt nồng đậm giống muốn đem cô hòa tan —— nhưng kỳ lạ là, cô hoàn toàn không có đỏ mặt tim cũng không đập mạnh, hoặc là cảm giác hít thở không thông không cách nào thở được.
"Đâu có, có thể vì anh làm chút chuyện, em rất vui."
Lúc vui vẻ, một chút cảm giác bay bổng nhẹ nhàng cô cũng không có, thật không biết mình rốt cuộc là có gì không đúng?
"Ôn Nhu, tối thứ sáu em có rãnh không? Có đồng ý cùng anh ăn một bữa cơm hay không, anh có chút chuyện muốn nói cho em biết."
Ý của anh quá rõ ráng, anh là muốn bày tỏ với cô sao!
Rốt cục, khoảnh khắc cô chờ mong cũng đã đến.
Cô dụng tâm lương khổ (tâm ý nổi khổ) làm cảm động Hách Thế Gia, trời cao nghe được van xin thành khẩn của cô, quyết định ban tình yêu trọn đời vĩnh hằng cho cô.
Nhưng, tại sao một chút vui vẻ cô cũng không có, chỉ cảm thấy vừa mâu thuẫn vừa mê muội? !
"Ách? Tốt. . . . . . Tốt, nếu như không có làm thêm giờ." Cô ấp úng nói, thậm chí không xác định được mình có muốn đi hay không.
"Ừ, không sao, anh chờ điện thoại của em."
Nụ cười của Hách Thế Gia quá dịu dàng, khiến cho Ôn Nhu cảm giác sự do dự của mình thật tồi tệ, làm sao cô có thể trút bỏ lòng thành của Hách Thế Gia, lại len lén nhớ tới một người đàn ông khác?
"Thời gian không còn sớm, em đi về trước."
Không dám nhìn hắn lâu một chút, trong lòng Ôn Nhu tự trách mình vàng vàng rời đi.
Dĩ nhiên, cô cũng không có cơ hội thấy ánh mắt thở dài sau lưng.
Mặc dù hai người đàn ông này quấy nhiễu cuộc sống của Ôn Nhu thật rối loạn, nhưng thượng lưu vẫn là thượng lưu, chuyện phải làm mỗi ngày vẫn nhiều như ngọn núi.
Cuộc hợp theo lệ mỗi sáng, bầu không khí dày đặc một cổ sát khí, mỗi người đều bày ra thế trận sẵn sàng đón quân địch, không biết hôm nay người nào sẽ là người bị hại thứ nhất bị Lôi công ném bom.
Giọng nói lớn của Lôi công không sao, tính tình không tốt giống như một bạo quân, một ngày không mắng chửi người cả người hắn sẽ không thoải mái, nghe nói là sau khi từ chiến tranh thế giới thứ hai trở về thì biến thành "Quỷ Kiến Sầu" .
Nhưng giống như là không có nhận ra được bầu không khí căng thẳng xung quanh, hai tay Ôn Nhu chống cằm, hai mắt vô thần nhìn vào không khí đến ngẩn người.
Tối hôm qua, cô gặp phải ác mộng bị hù dọa đến toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Hai người đàn ông ở phía sau cô đuổi cùng gϊếŧ tận không buông, Hách Thế Gia chỉ trích cô, Phí Gia Lạc cười nhạo cô, làm cho cô bị hù dọa toàn thân đều là mồ hôi lạnh, sau khi tỉnh lại liền mất ngủ đến trời sáng.
"Ôn Nhu!"
Vẻ mặt Lôi công kéo căng, người hi sinh vì nước thứ nhất được công bố.
Đồng nghiệp một bên đều cảm thấy may mắn mà thở phào nhẹ nhõm, còn âm thầm cười trộm vì tránh thoát được một kiếp, bởi vì hỏa khí của Lôi công luôn luôn dọa người, không có vài dấu hiệu trước liền chứng tỏ hôm nay là một ngày dễ chịu.
"Ôn Nhu!" Mười ngón tay thô ráp mập mạp của Lôi công dừng lại trước mặt cô, Ôn Nhu từ mất hồn liền hung hăng bị đánh thức.
"Lôi công ——" Căng thẳng bật thốt lên, phòng họp nhất thời xì xào bàn tán, lập tức yên tĩnh giống như tất cả mọi người bị sốc đến đột ngột chết đi.
“Cô nói cái gì?" Lôi công nheo đôi mắt hạt đậu lại tỉ lệ nghịch với giọng nói, hiện tại ngay cả một kẻ hở cũng không thấy được.
"Tôi. . . . . . Tôi là nói, bàn tay khỏe mạnh của tổ trưởng rất có lực rung động, giống như Lôi công." Ôn Nhu lập tức lấy bất biến ứng vạn biến, chính xác nịnh hót.
"Ừ." Quả nhiên sách lược nịnh bợ có hiệu quả, Lôi công nới lỏng chân mày, đôi mắt hạt đậu thoát khỏi bóng tối."Tôi muốn cô đến Hồng kông công tác, báo cáo toàn bộ lịch trình biểu diễn từ thiên của Phí Gia Lạc."
Muốn cô đi công tác? Nụ cười nịnh hót trên mặt Ôn Nhu cứng lại.
Cô bắt đầu hoài nghi Lôi công căn bản không phải người, mà là một Vampire (quỷ hút máu).
Thật vất vả mới có một phần tin tức phong phú, đủ để làm thành phim phóng sự chuyên đề "Bí mật trung tâm thể hình" giao cho hắn , hắn cũng không biết đủ còn muốn tiếp tục áp bức cô —— máu của hắn rốt cuột có phải là băng không?
"Cô có ý kiến gì?" Lôi công trừng mắt một cái, không có ý tốt nhìn cô.
Ý kiến? Cho dù có ý kiến, thậm chí là phẫn nộ vì bất công thì có thể như thế nào?
Cô chẳng qua là một phóng viên nho nhỏ, một nhân vật nhỏ bé chỉ có thể nghe theo lệnh, lời nói của cấp trên đều là thánh chỉ, nếu thánh chỉ muốn cô làm việc, thì cô phải nghĩ cách làm ra thành tựu oanh oanh liệt liệt.