Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn của tác giả Vu Trinh thuộc thể loại ngôn tình, truyện không có quá nhiều tình tiết, không quá nhiều sóng gió nhưng lại mang vẻ chân thực. Nhân vật na …
Xem Thêm

"Là Phí Gia Lạc đang hát ?" Dịu dàng xem thường bĩu môi.

Thì ra là giọng hát của hắn chỉ như vậy mà thôi, so với cô, hắn còn hơi kém một chút!

Bất quá, giờ phút này cô mới phát hiện, mặc dù cô là phóng viên tin tức điện ảnh, nhưng đối với tất cả phụ nữ xem hắn là thần tượng, nổi tiếng lại thiếu thốn đáng thương.

Cô chưa từng nghe hắn hát, không biết hắn ngoài ca hát còn có thể có các tài nghệ gì? Có thể mê hoặc những người hâm mộ ngốc kia, làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện móc tiền từ trong túi ra.

"Hoan nghênh em đến nhà tôi."

Một thanh âm quen thuộc vang lên ở sau lưng, Ôn Nhu vừa quay đầu, đột nhiên bị một đôi mắt nồng đậm khóa lại.

Tối nay hắn mặc một chiếc ao sơ mi màu trắng hở nút, quần dài màu đen, thoạt nhìn vừa tà khí (không đứng đắn) lại vừa hấp dẫn (sεメy), thấp thoáng nhìn thấy được cơ ngực luyện tập, sắp phá vỡ lớp vải mỏng.

Trong đầu, bỗng dưng lại hiện lên một l*иg ngực rắn chắc trơn bóng.

Cô len lén nuốt một ngụm nước miếng, hơi nóng không nghe lời lại từ trong cơ thể tỏa ra.

Ôn Nhu tức giận địa trừng mắt nhìn Phí Gia Lạc phóng khoáng mê người ở trước mặt, ngược lại, toàn thân cô lại mệt mỏi nàng giống như mới từ doanh trại chiến đấu đi ra.

"Có ăn không, muốn nổi tiếng thì trước hết phải để cho chúng tôi ăn no đã!"

Vì che giấu ánh mắt nóng bỏng làm cho cô bối rối, cô vội vàng mở đầu, không khách khí nói, y hệt như một chị hai trên đường cường bạo đòi tiền bảo vệ.

Cao Thăng cũng hít một hơi, da đầu tê dại, bởi vì không biết bí mật giữa hai người, nên rất sợ bị đuổi ra khỏi cửa, cho đến nhìn thấy ý cười như có như không bên mép môi Phí Gia Lạc, hắn mới yên tâm.

"Tất nhiên." Phí Gia Lạc nhịn cười dẫn hai người tới cạnh bàn ăn.

Ôn Nhu hung hăng trợn mắt nhìn hắn, hận không thể xóa đi ý cười giễu cợt bên mép môi hắn.

Khi nhìn đến mặt hắn, cô không khách khí chút nàocầm lên một cái đĩa chất đầy thức ăn, ngay cả Cao Thăng bên cạnh nhìn thấy cũng trợn mắt há mồm.

Nhìn bóng dáng màu tím đứng trước bàn ăn không khách khí e dè mà ăn, nụ cười trên mặt Phí Gia Lạc càng sâu hơn, không biết tại sao, cô hoàn toàn không có phong thái và hình tượng gì, nhưng luôn làm cho tâm tình của hắn đặc biệt vui thích.

Nhất là — ánh mắt của hắn kéo căng nhìn chằm chằm dáng người xinh đẹp được bộ lễ phục màu tím che chắn, phát hiện đầu nhỏ xinh của cô, cũng là con chim sẻ nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ, mọi thứ phụ nữ nên có cô đều có, hoàn toàn không thua mỹ nữ hấp dẫn (sεメy) mà hắn đã từng gặp qua.

"Lạc, mọi người có một món quà muốn tặng cho anh, sang đây xem đi ——"

Trong lúc bất chợt, không biết từ đâu xuất hiện một cô gái, dính sát vào cánh tay Phí Gia Lạc mà nũng nịu.

Toàn thân cô gái một màu xanh biếc, kiểu tóc đuôi ngựa, to gan cuối thấp ngực xuống gần như là thấy tới rốn, bắt đầu lộ ra khu vực mờ ảo giống như cây xương rồng di động —— Ôn Nhu quan sát chặt chẽ, đối với cách ăn mặc của cô gái này bình phẩm từ đầu đến chân.

"Đi thôi!" Biết Phí Gia Lạc không thể chống cự lại được sắc đẹp, cô gái kia sử dụng tám móng vuốt cá quấn lấy hắn, liên tục lôi kéo hắn đi, sau đó một đám phụ nữ giống như đàn kiến đói bụng, lập tức bao vây thành hình tròn quanh hắn , bên trong còn không ngừng truyền ra tiếng cười phóng túng của phụ nữ ——

Dùng sức đâm cái nĩa vào một viên thịt cua xíu mại, Ôn Nhu nhìn chằm chằm đội hoa vây quanh Phí Gia Lạc, hận ánh mắt mình không thể hóa thành mũi tên nhọn, bắn thủng trái tim nhiều màu của hắn.

Cao Thăng nhìn xíu mại trong đĩa bị cô làm cho nát vụn : nuốt một ngụm nước miếng vượt qua sợ hãi trong lòng.

Bình thường nhìn Ôn Nhu rất lịch sự, cư xử dịu dàng, sao mỗi lần gặp Phí Gia Lạc, cô liền trở nên nóng nảy đáng sợ như vậy?

"Tôi, tôi đi xem lại máy ảnh một chút." Vội vàng để cái đĩa xuống, Cao Thăng biết rõ có chọc hùng(gấu) chọc hổ, ngàn vạn lần cũng không nên chọc đến phụ nữ.

Nhưng từ đầu tới cuối, căn bản là Ôn Nhu không có chú ý tới Cao Thăng muốn chạy trốn, vẫn tức tối nhìn chằm chằm phía xa, dùng hết sức trừng mắt đến mức con ngươi muốn lọt ra ngoài.

"Này!"Đột nhiên xuất hiện một thanh âm, cắt ngang việc những thức ăn vô tội kia đang bị cô hành hạ tàn bạo.

Quay đầu, suýt nửa cô bị bộ lễ phục đỏ tươi làm tổn thương đến thần kinh thị giác, nhưng vẫn chịu đựng đau nhức trên mắt cẩn thận quan sát, kiểu dáng quần áo coi như là đúng đắn, so với người không chút nào thấy xấu hổ vừa rồi, rất sợ người bên cạnh không biết cô ta là người phụ nữ có ngực, coi như có chút đáng khen.

"Chào." Nàng miễn cưỡng quay lại chào hỏi, âm thầm suy đoán trong lòng cô ấy là bạn gái thứ mấy của “Phí Giảo Kim”?

Vì đuổi đi khó chịu và ghen ghét ở trong lòng, cô lại lấy đầy thức ăn vào đĩa của mình, gần như là dồn sức vùi đầu vào ăn cho hả giận.

"Cô là phóng viên đến phỏng vấn Lạc?" Người đẹp liếc nhìn quan sát cô, vẻ mặt nghi ngờ.

Làm sao phóng viên này không giống là đến phỏng vấn, ngược lại giống như là quỷ chết đói, đống thức ăn trong đĩa còn cao hơn núi nhỏ, tướng ăn lại càng làm cho người ta không dám nhìn.

"Đúng." Vừa tức vừa đói, Ôn Nhu bận rộn nhét thức ăn vào bụng, qua loa gật đầu một cái.

"Là đài truyền hình nào?"

"Vĩnh Sâm." Ăn xong một đĩa thức ăn rất nhanh, tay nhỏ bé lại bắt đầu bận rộn lấy thức ăn vào đĩa.

Vừa ăn vừa lướt qua thức ăn trên đĩa người phụ nữ, bên trên ngoài mấy loại nước trái cây, cũng chỉ có một chút rau cải.

"Cô ăn như vậy đã no sao?" Dân chạy nạn ở Châu Phi ăn còn nhiều hơn so với cô ta.

"Ác, ta luôn không ăn nhiều." Vẻ mặt của người phụ nữ vừa đắc ý vừa kiêu ngạo.

Cô nghi ngờ, những dạ dày của những phụ nữ này đều giống con chim sẻ nhỏ, mới ăn hai miếng thức ăn liền kêu gào quá no, ăn quá nhiều ——

Ánh mắt của cô không nhịn được nhìn hai vòng trên người cô ta, càng thêm xác định cô ta thiếu dinh dưỡng rất nghiêm trọng.

"Cô nên đến gặp bác sĩ." Cô có lòng tốt nhắc nhở cô ta.

"Phi phi phi, sức khỏe tôi rất tốt, gặp bác sĩ cái gì, cô ít nguyền rủa tôi đi." Sắc mặt cô gái liền thay đổi.

"Cô thiếu dinh dưỡng rất nghiêm trọng, có thể trong ruột có ký sinh trùng, nghe nói những thứ này sẽ hấp thu dinh dưỡng trong cơ thể con người. . . . . ."

"Đủ rồi, đừng nói nữa !" Trên mặt cô gái toàn thân đỏ tươi hiện lên ba vạch đen, có loại xung động muốn ói."Phóng viên các người luôn luôn trực tiếp như vậy sao?"

"Thành thực luôn luôn là ưu điểm của tôi.” Ôn Nhu nhún nhún vai.

Đôi mắt phượng lanh lợi của cô gái áo đỏ, không buông tha dấu vết nào mà nhìn kỹ Ôn Nhu, càng nhìn càng cảm thấy không bình thường.

"Tôi cảm thấy quan hệ giữa cô và lạc không chỉ ... đơn giản như vậy." Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn luôn rất chính xác.

"Phốc ——" một tiếng, toàn bộ đồ trong miệng Ôn Nhu đều phun ra.

"Cô làm cái gì a? Ghê tởm chết, đồ ăn —— trang điểm trên mặt của tôi toàn bộ bị phá hủy rồi!" Người đẹp nhảy dựng lên, cong lưng kéo cổ gà hét to lên.

"Thật xin lỗi, để tôi lau giúp cô. . . . . ."

Ôn Nhu hối lỗi nhìn trên mặt cô ta dính đầy hạt đen, lậptức cầm khăn ăn ( khăn để trên đùi hoặc trước ngực) muốn lau mặt giúp cô ta, không nghĩ tới gương mặt này bị bánh ngọt làm cho hỏng hết.

"Cô cút ngay!" Cô gái áo đỏ thẹn quá hóa giận hất tay cô đang nhiệt tình giúp đỡ ra, khuôn mặt đen nghịt chỉ thấy lộ ra hai con ngươi phun lửa, miệng to như chậu máu không ngừng gào thét.

"Tôi thấy cô rõ ràng là cố ý, cô ghen tỵ tôi xinh đẹp hơn cô, sợ Lạc không nhìn cô một cái, cho nên mới cố ý làm xấu tôi. . . . . . Tôi sẽ không để cho cô được như ý !"

Thêm Bình Luận