Từ trước đến nay, hắn là có tinh thần tìm tòi học hỏi nhất, hắn thật muốn biết rõ, giữa hắn và Ôn Nhu rốt cuộc là đã chuyện gì xảy ra? Trong đầu người phụ nữ này lại đang nghĩ cái gì?
" ‘Thích Già’, cậu nghỉ ngơi sớm, tôi đi trước."
Mất hết hứng thú vỗ vỗ vai anh, ngay sau đó Phí Gia Lạc liền xoay người đi ra cửa.
Hết chương 5
"Ôn Nhu, Ôn Nhu!"
Âm thanh quen thuộc của Cao Thăng chợt vang lên, hù dọa tâm tư suy nghĩ của cô chạy mất.
"Chuyện gì?" Ôn Nhu giả bộ nghiêm túc sờ đông sờ tây tìm kiếm một đống lộn xộn trên bàn.
"Đi thôi, đi sớm một chút đi sẽ chụp được nhiều ảnh hơn." Hoàn thành nhiệm vụ luôn luôn là phương châm của Cao Thăng.
"Đi đâu?" Ôn Nhu giống như bị ném vào trong giữa đám sương mù.
"Tối hôm nay là sinh nhật của Phí Gia Lạc, cô quên rồi sao?" Cao Thăng vẻ mặt đầy hưng phấn.
Không biết đám mây đen từ đâu bay tới che phủ đầu cô, lại vô tình đánh xuống một tiếng sấm.
Cô biết Cao Thăng vẫn hy vọng có thể có một "Tác Phẩm Vĩ Đại" , để sang năm đoạt được khen thưởng, tỏa sáng trong giới tin tức.
Nhưng mà, cô hoàn toàn khẳng định sẽ không có ai quay phim chụp ảnh sinh nhật của một ngôi sao lớn mà được khen ngợi.
"Chúng ta có thể tự bỏ đi có được không?" Cô cố gắng cùng Cao Thăng thương lượng, thuyết phục Lôi công tha cho bọn họ một lần.
Cao Thăng lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Công việc dù không tốt cũng phải tiếp nhận toàn bộ.”
Ôn Nhu hậm hực nhìn bộ dáng nghiêm túc giảng đảo của hắn, trong lúc bất chợt cảm thấy người này có chút cố chấp không thể thay đổi, làm người ta ghét, khó trách đến bây giờ cũng đã hơn ba mươi vẫn còn độc thân, ôm máy ảnh như bảo bối.
"Nhưng mà. . . . . . Trong người tôi có chút khó chịu!" Cô giả bộ đau đớn, len lén liếc mắt nhìn phản ứng của hắn.
"Có thật không?" Cao Thăng quả nhiên là một người tốt, thái độ lập tức dao động.
"Đúng vậy, sợ rằng hôm nay không thể đi, để ngày khác đi, dù sao cũng còn nhiều thời gian, thanh thế địa vị của Phí Gia Lạc không thể sụp trong một ngày, chúng ta còn nhiều cơ hội mà."
Cho dù như thế nào, bất kỳ thế nào cô cũng không muốn gặp lại Phí Gia Lạc, mọi thứ có liên quan đến hắn cô cũng không muốn dính tới , có thể giả chết thì cố hết sức mà giả chết, dù sao cũng là bệnh nhân, sẽ không có ai dám ép cô đi lên núi dàn cảnh bắt hổ.
"Ôn Nhu!" Một tiếng sấm lớn đánh tới, Ôn Nhu hoảng hốt nhảy dựng lên.
"Bây giờ là lúc nào rồi? Tối nay tới sinh nhật Phí Gia Lạc phải lấy được tin độc quyền, không cho cô thất bại, có nghe hay không!"
"Dạ, tôi biết!" Cô nâng lên vẻ mặt đầy cung kính, chỉ thiếu không có giơ tay làm lễ với Lôi công.
Cao Thăng ngạc nhiên nhìn thái độ trước sau thay đổi của cô, đứng bên cạnh ngây người.
"Còn ở đây ngây ngô cái gì? Còn không mau đi!"
Lôi công nổi bão so với con cọp còn khủng bố hơn, trêu chọc nhằm Lôi công sẽ bị sét đánh, vậy thì cô tình nguyện tay không đi bắt hổ.
Có câu nói: không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Cô quyết định giải quyết việc chung, nhất định đem sự dâʍ ɭσạи, và cuộc sống xa hoa của hắn toàn bộ chụp lại hết, còn phải hung hăng ăn bữa tiệc của hắn.
Chẳng qua, có thể đoán được, chỗ ngồi khách quý tối nay nhất định đều là những phụ nữ xinh đẹp hấp dẫn(sεメy), theo hắn từng đoàn, còn hắn thì ở giữa muôn vàn phụ nữ đầy màu sắc.
Nghĩ đến loại quang cảnh đó, dạ dày cô lại trở mặt không nghe lời mãnh liệt trào lên vị chua sót đủ để ăn mòn tường đồng vách sắt.
Chạy ra khỏi phòng làm việc, trong lòng buồn bực đang muốn lại xe đi phỏng vấn, lại đột nhiên phát hiện vẻ mặt muốn nói lại thôi của Cao Thăng.
"Thế nào?" Ôn Nhu thuận theo ánh mắt của hắn cúi đầu nhìn áo sơ mi trắng, quần dài đen của mình.
"Cô khẳng định là mặc như thế để đi?" Cao Thăng cố gắng diễn đạt tâm tư, hắn biết lòng tự trõng của phụ nữ còn mềm hơn đậu hủ.
"Đúng vậy, có cái gì không đúng?" Ôn Nhu liên tục xem xét mình.
"Cô có biết hôm nay là đi phỏng vấn nơi nào hay không?"
"Da^ʍ —— Sinh nhật!" Cô vẫn là đem hai chữ "Dâʍ ɭσạи" nuốt về trong bụng.
"Mặc dù đây là công việc, nhưng dù sao cũng là đứng trước ống kính, cô vẫn nên thay quần áo chính thức một chút, để tránh không hợp với buổi tiệc tối nay."
Cô không cảm thấy mình mặc như thế có cái gì không tốt, cô là đi phỏng vấn , lại không phải là bạn gái đi với hắn để tranh giành khoe sắc!
Cao Thăng cực lực phản đối, cô không thể làm gì khác hơn là đi vào kho quần áo của tổ kịch trên lầu, tùy tiện lấy một bộ lễ phục ra.
Như vậy đủ cẩn thận chứ!
Tuy nói là lễ phục, nhưng tiêu chuẩn của Ôn Nhu, thì khi mặc lên người cũng không có khả năng làm cô xinh đẹp lộng lẫy, cô miễn cưỡng chọn một bộ âu phục dài đơn giản làm bằng tơ lụa màu tím.
Đeo chủi ngọc trai cùng màu, tùy tiện bôi lên mặt một chút phấn, quét lên một ít má hồng, thêm son môi, ở trước gương to quan sát mình, có cảm giác mình không giống đi phỏng vấn, mà là lên sân khấu làm tượng gỗ diễn kịch.
"Đi thôi!" Ôn Nhu đi ra kho quần áo tổ kịch, vốn là Cao Thăng chờ ở ngoài cửa buồn chán muốn chết, ánh mắt lập tức trợn lên còn lớn hơn chuông đồng.
"Có cái gì không đúng sao?" Ôn Nhu nhíu mày.
Cô đã cố gắng hết sức, nếu vẫn không bước vào tiệc được, chỉ có thể trách cô không có năng lực đức hạnh trời sanh , huống chi, cô còn phải chừa lại tinh lực để lát nửa ứng phó với tình huống khác, không có dư thừa hơi sức trả lời sự xoi mói của Cao Thăng.
"Cô thật xinh đẹp." Vẻ mặt Cao Thăng rất kinh động nói.
Ngẩn người một chút, hiếm thấy Ôn Nhu được người khác khen ngợi, cười đến nở gan nở ruột.
"Coi như anh tinh mắt."
Tám trăm năm khó được xinh đẹp một lần, cô kiêu ngạo uốn éo thắt lưng xoay người đi ra cửa chính.
Không đến bảy giờ, hai người đã đến biệt thự Phí Gia ở núi Dương Minh.
Vừa đi vào cửa lớn biệt thự xa hoa của Phí Gia Lạc, miệng Ôn Nhu cũng không khép lại, sống hai mươi lăm năm mới biết được cái gì gọi là "Phú Khả Địch Quốc" (tài sản giàu có).
Đừng nói đến mười mấy tên vệ sĩ áo đen cao to cường tráng, chỉ là từ cửa lớn đến đoạn đường vào biệt thự kia cũng sẽ làm cho người ta cắt đứt nửa cái chân.
Bãi cỏ ven đường rộng lớn, cây cối xanh tươi lúc ít nhất là hơn hai trăm bình (36 thước vuông = 1 bình), đá cẩm thạch trắng tuyền xa xỉ, khắc thành chạm tượng đá giống như nhân vật thần thoại Hy Lạp, đặt ở chung quanh sân, thậm chí ở góc sân còn có một cái hồ nhân tạo lịch sự tao nhã.
Đi vào phòng khách khí phái rộng lớn, ngay hơi thở mạnh cũng thấp thoáng nghe được tiếng vọng lại, trang trí ở giữa và đồ dùng trong nhà theo kiểu cổ điển, nhất định là những thứ cao cấp nhập từ Ý, chỉ là một cái nhà vệ sinh, thì so với một nhà bốn miệng ăn ở ngôi nhà nhỏ của cô còn lớn hơn.
Vườn hoa sáng như ban ngày, bố trí rất nhiều ghế ngồi để cho khách nghỉ ngơi, hai bàn dài đầy thức ăn nhiều đến mức có thể đủ cho một đội quân ăn no, vừa nhìn cũng biết nhất định là đặt từ nhà hàng năm sao, nhiều loại rượu đến mức làm cho người ta có cảm giác là đang đi tới một quán bar cao cấp.
Gió đêm từ từ thổi lên, bên tai vang vọng tiếng nhạc sôi nổi, không giống là một ca sĩ hát nhạc đồi trụy, không biết tên nam ca sĩ trầm thấp thuần hậu giọng có khác một loại thung lại mùi, nhưng trước mắt những mỹ nữ yểu điệu hấp dẫn (sεメy) đi lại xung quanh này, lại làm cho cô cảm thấy nhức đầu.
"Là ai đang hát vậy? Khó nghe muốn chết." Cô không vui phê bình nói.
"Nói nhỏ thôi, cẩn thận bị Phí Gia Lạc đuổi ra ngoài?" Cao Thăng cũng không muốn phá hủy cơ hội được khen thưởng.