"Phí Gia Lạc." Hách Thế Gia ra sức xới cơm, không có chú ý tới sắc mặt của cô đã thay đổi
"Anh. . . . . . Anh làm sao sẽ. . . . . ." Đi chung với con ác ma kia?
Bây giờ Ôn Nhu quá kinh hãi rồi, ngay cả nói cũng không nói ra được.
Phí Gia Lạc, người đàn ông này là chó sao? Nếu không tại sao cô đi tới nơi nào, hắn cũng có thể tìm được cô?
"Làm sao liên lạc được với hắn phải không?" Hách Thế Gia chỉ trong hai phút ngắn ngủi, liền đem hộp thức ăn ăn sạch sẽ, miệng trống rỗng mà nói.
Ôn Nhu hơi giật mình gật đầu.
Có thể thấy được những lời nói đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển này, cũng không áp dụng ở trên người Hách Thế Gia, nhưng mà cô giờ phút này một chút tâm trạng vui vẻ cũng không có, ngược lại giống như là bị ném xuống đáy cốc tràn ngập bóng tối.
"Có lần cậu ấy đặc biệt đến Mĩ quốc xem trận bóng của anh, còn lưu số điện thoại cho anh, muốn anh khi trở về Đài Loan thì liên lạc với cậu ấy."
"Phải không?" Ôn Nhu thử đi ra khỏi suy nghĩ đen tối, lại phát hiện mình càng rơi càng sâu.
"Phí Gia Lạc" ba chữ này giống như là một ma chú, làm cho toàn thân của cô đều căng thẳng, cảm xúc bất thường, dẫn đến nhiệt độ trong người lại tăng lên một cách kỳ lạ.
Nhưng rõ ràng cái người sắp tới kia là cố ý không để cho cô sống dễ chịu,không đợi để cô rõ ràng, tiếng chuông cửa đã vang lên.
"‘ Thích Già ’, đã lâu không gặp!"
Vừa vào cửa, Phí Gia Lạc đã cười thật to, không khách khí chút nào gọi biệt danh thời trung học của anh.
"Đúng vậy, cũng đã hai năm !" Hách Thế Gia cùng Phí Gia Lạc ôm chằm nhau, Ôn Nhu đứng ở một bên, có cảm giác mình là dư thừa.
"Ôn Nhu cũng ở đây." Hách Thế Gia hơi lui người ra để hai người đối mặt, hoàn toàn không biết hai người này mới tan rã trong cụt hứng vào nhiều tiếng trước.
Ánh mắt của hai người lần lượt thay đổi trên không trung, trong phút chốc giống như là bùng lên ánh lửa, cho đến khi Ôn Nhu vội vàng di chuyển tầm mắt.
"Ác, em cũng tới nữa!" Bên ngoài rõ ràng là Phí Gia Lạc không có bất ngờ gì, giống như hành tung của cô hắn đều nắm rõ trong tay.
Miệng chó nói không ra ngà voi, không biết tại sao, mỗi lần hắn mở miệng luôn luôn làm cho cô nổi giận đùng đùng.
Ôn Nhu cố gắng kiềm chế, liều chết cắn chặt răng, rất sợ mình không khống chế được, sẽ giống như con chó bị chọc tức, liều lĩnh mà xông lên cắn hắn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng lên của cô, Phí Gia Lạc kiềm chế không để cho khóe miệng hiện lên ý cười, để tránh chọc phải con mèo nhìn như ôn thuần, nhưng có thể bất thình lình cắn người.
"Đến chỗ tôi ở đi!" Đột nhiên, Phi Gia Lạc xoay người nói với Hách Thế Gia.
Hách Thế Gia đến chỗ Phí Gia Lạc?
Nhất thời, Ôn Nhu đang núp ở dưới đáy cốc buồn bã khóc khẽ, lại bị một tiếng sét đánh trúng.
Do dự vài giây, lần này cô rất cẩn thận, rất cẩn thận mà suy nghĩ nhiều lần, rốt cục có kết luận chính xác.
Ác ma này, căn bản là hắn cố ý tới phá hư chuyện tốt của cô —— Ôn Nhu giận đến cả người phát run.
"Này. . . . . ." Hách Thế Gia nhìn cô một cái.
"Cả ngày nhốt mình ở khách sạn sẽ buồn bực? Không bằng đến chỗ của tôi đi, buổi tối có tôi làm bạn, ban ngày liền đến cửa tiệm của tôi chơi một chút, tay của cậu chỉ là bị thương không phải là bị liệt, trừ tay phải ra, cũng phải ra ngoài hoạt động gân cốt toàn thân, tránh cho khi trở về Mĩ quốc chỉ có thể ăn không ngồi chờ."
"Đi chết đi!" Hách Thế Gia cũng không khách khí đánh hắn một quyền.
Tính tình hai người đàn ông này thật là trẻ con giống như học sinh trung học, không coi ai ra gì mà cãi nhau ầm ỉ.
Trong lúc bất chợt, dịu dàng cảm thấy dạ dày lại bắt đầu co giật âm ỷ.
Không được, đây nhất định là âm mưu, là quỷ kế Phí Gia Lạc muốn phá hư nhân duyên của cô, cô tuyệt không có thể để cho tên Trình Giảo Kim này lại được như ý.
"Đến nhà em ở tốt hơn."
Lời vừa nói ra, hai người đàn ông không hẹn mà cùng kinh ngạc quay đầu lại.
"Em trai của em đi bộ đội, có một gian phòng trống, không bằng đến nhà em đi, ba mẹ em thích nhất là xem bóng rỗ ."
Ôn Nhu khuyến khích nhiều lần.
Không biết tại sao, vừa nghĩ tới Hách Thế Gia và Ôn Nhu cùng ở dưới một mái hiên, thì Phí Gia Lạc lại có loại cảm giác không dễ chịu, nhưng không biết là bởi vì bảo vệ bạn thân mà sốt ruột hay là —— ghen tỵ.
"Em trai em?" Phí Galo khıêυ khí©h."Không phải là cậu ấy đang chuẩn bị thi lại đại học lần thứ năm sao? Còn có, ba mẹ em cũng không thích bóng rỗ, mà là thích phim truyền hình Đài Loan?
Sắc mặt Ôn Nhu cứng đờ, cắn răng nghe ken két.
Cái tên làm cho người ta chán ghét này! Không biết hắn là xảo quyệt hay là có bản lĩnh phi thường, nói như vậy từ ba mẹ, đến em trai của cô, ba bữa cơm ăn cái gì, có mấy con chuột mấy con gián cũng điều tra rất rõ ràng.
Nhưng Phí Gia Lạc nói không sai, Ôn Hòa là không có đi bộ đội, bất quá cô sẽ nhanh chóng nghĩ cách để cho nó đi bộ đội —— Ôn Nhu quyết định chủ ý, tối nay lập tức đem đem Ôn Hòa con sâu gạo ở nhà năm năm đuổi ra khỏi cửa.
"Không cần anh quan tâm, dù sao anh ấy đến nhà tôi là được rồi."Ôn Nhu tức giận giậm chân.
"Đến nhà tôi, đàn ông có thế giới của đàn ông." Phí Gia Lạc kiêu ngạo giống như một đế vương.
"Tôi thấy anh là có dụng ý!" Ôn Nhu không khách khí trả lời.
"Người có dụng ý hẳn là em?" Phí Gia Lạc có tính toán chỉ liếc cô một cái.
"Anh ít ở đây ngậm máu phun người đi,cái người không có chút đạo đức nào, lời nói ác độc giống như con rắn, làm việc gian xảo giống như cá trạch, trái tim của anh căn bản là màu đen ." Cô tức giận mắng, đã không kịp giữ hình tượng!
"Tôi ác độc, gian xảo cũng còn tốt hơn em, căn bản là em mang mặt nạ giả thùy mị, trên thực tế cũng là một người phụ nữ đanh đá."
"Tôi là người phụ nữ đanh đá, vậy công tử bột cao siêu như anh thì sao?" Ôn Nhu chống tay lên eo, quyết định phát huy mọi thứ.
"Ít nhất là sẽ có nhiều người phụ nữ ngã vào lòng tôi, dáng này của em, đàn ông nhìn thấy em thì toàn bộ đều chạy trốn không kịp." Phí Gia Lạc ác độc nói.
"Anh ——"
"Hai người, bình tỉnh một chút, đừng ầm ĩ nửa!" Đầu Hách Thế Gia đã bắt đầu đau âm ỹ, vội vàng ra mặt hòa giải.
Hai người cũng bị chọc tức, đứng ngăn cách bởi Hách Thế Gia vẫn tiếp tục lấy mắt đấu với nhau.
Ôn Nhu là bởi vì tức giận tên Trình Giảo Kim này lại phá hư chuyện tốt của cô, mà Phí Gia Lạc cũng là bởi vì ghen tỵ —— nhìn bộ dạng ước gì đem kiệu lớn tám người đưa Hách Thế Gia về nhà của cô, thì trong lòng Phí Gia Lạc lại bực bội.
Hắn nhìn thấy phụ nữ yêu thích hắn, điên cuồng đuổi theo hắn, nhưng hắn tuyệt không thích người biết rõ mị lực vô địch của hắn, lại như cũ đem hắn loại bỏ đi, người phụ nữ không chú ý đến sự tồn tại của hắn—— Ví dụ như Ôn Nhu.
"Tôi ở đây là được rồi, nhà ai đều không đi, như vậy các người không thể không đồng ý?" Thật là, hai người lớn kia, còn cùng giống như đứa trẻ giận hờn đấu võ mồm.
"Em phải đi." Ôn Nhu không thể nhịn được nữa bỗng nhiên đứng dậy.
Cùng người này ở chung một chỗ, t không khí mỏng manh trong phòng làm cho cô rất nhanh không thở được nửa.
Nhìn bóng dáng cô rời đi , cuối cùng lý trí của Phí Gia Lạc cũng từ từ trở lại như ban đầu.
Hắn là đang xảy ra chuyện gì? Hắn phiền muộn lo lắng, cào cào sửa sang lại tóc.
Ở trong đống phụ nữ, hắn luôn luôn không động tâm, đi lại có thừa, nhưng lại bởi vì một người phụ nữ ngoan cố thể diện, mà làm cho phong độ của mình hoàn toàn biến mất?