Ôn Nhu giận đến nghiến răng, nhưng không thể không thừa nhận hắn có khuôn mặt tuấn tú và sức hấp dẫn sâu sắc, còn có hơi thở nhẹ nhàng tao nhã, phụ nữ đối với loại đàn ông này hoàn toàn không có sức kháng cự, cũng khó trách hắn thu phục được phụ nữ nửa bầu trời.
Cô cũng biết, cái người không chịu nhàn rỗi này, cái người thích tự kỷ đến bệnh, nếu biến thành phụ nữ ở cổ đại, nhất định là một da^ʍ phụ lẳиɠ ɭơ.
Mặc áo sơ mi trắng, quần da màu đen,cách ăn mặc toàn thân của hắn đúng mực là một kẻ phong lưu, không biết là cố ý hay là thả lỏng, tự nhiên cởi ra hai nút ở trước ngực, thấp thoáng có thể thấy được cơ ngực rắn chắc.
"Ừ, có tự tin là chuyện tốt, cũng không biết là rất giống khỉ đít đỏ." Cô hở ra nụ cười tinh tế ngọt ngào.
Bỗng nhiên giật mình, hắn không nhịn được ngửa đầu cười lớn.
Cô quả nhiên là một phóng viên tài giỏi, giỏi chuyện bên ngoài là khen ngợi nhưng lại thầm chê, một cái miệng lanh lợi làm cho người khác khó mà chống đỡ.
"Đừng nói về con khỉ hung ác, nếu đã tới đây, chúng ta liền lợi dụng cơ hội tốt này ôn lại kỷ niệm đi!" Phí Gia Lạc nở nụ cười tươi ngay cả con muỗi con ruồi cũng bị mê hoặc đến chết, từ từ đi đến gần cô.
Có quỷ mới muốn cùng hắn ôn chuyện cũ! Ôn Nhu cảnh giác lui về phía sau.
Cô và hắn là kẻ thù không đội trời chúng, chín năm trước hắn phá hỏng thanh danh của cô, chia rẽ tình cảm của cô cùng Hách Thế Gia.
Hiện tại lại cộng thêm một chuyện —— hắn còn vượt trội hơn cô, những thứ thù mới hận cũ này, cô sẽ ghi nhớ mãi mãi!
Hơi thở nóng âm phun lên lỗ chân lông của cô, cô mới phát hiện mình đã không có đường lui.
"Chúng ta là bạn cũ, sao lại căng thẳng như vậy?"
Nhìn thấy một ít mồ hôi hột trên chóp mũi đáng yêu của cô, ở dưới ánh đèn trong suốt, giống như là tố cáo chủ nhân của nó có bao nhiêu hồi hộp cùng lo lắng, nụ cười bên miệng hắn lại càng sâu hơn.
"Anh. . . . . . Anh đừng đến gần. . . . . . gần tôi. . . . . ." Cà Lăm chết tiệt, lúc cô cần khí thế để chống lại tên quỷ sa tan tàn ác này nhất, thì hết lần này tới lần khác lại bộc phát.
"Đừng xấu hổ, dù sao ở đây cũng không có người." Phí Gia Lạc càng thêm càn rỡ khıêυ khí©h vài sợi tóc bên má của cô.
Xấu hổ, trong bụng cô giờ phút này là nổi giận cùng uất ức, chỉ muốn cầm cái gậy đánh đồ vật trút giận.
Nhưng mà không chú ý mối nguy hiểm Phí Gia Lạc, thân hình cao lớn của hắn đã gần như dán sát lên người của cô, một cỗ hơi thở có mùi xạ hương nhàn nhạt xông vào mũi cô, lại không có làm cho mũi của cô hắt hơi, ngược lại không hiểu sao cả người lại run rẩy.
"Đúng, chỉ là một con khỉ đít đỏ ham muốn sắc đẹp hoa cỏ." Giọng điệu cô không ổn định nói.
Con khỉ đít đỏ ham muốn sắc đẹp hoa cỏ? Nếu không phải là giờ phút này trên người cô có mùi hương nhàn nhạt, và từ góc độ của hắn, gần như là thấy được da thịt như tuyết như ẩn như hiện làm hắn phân tâm, thì hắn thật sẽ không nhịn mà bật cười.
"Được rồi, vậy con khỉ đít đỏ ham muốn sắc đẹp hoa cỏ này, muốn cùng bạn cũ thân cận một chút, em nói sẽ như thế nào?" Con ngươi đen sâu thẳm như hồ của Phí Gia Lạc nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn khàn làm cho Ôn Nhu sợ hãi
Biết rõ mình có bao nhiu uy hϊếp, hắn còn cố ý đem tay chống lên cánh cửa sau lưng cô, giống như là ám chỉ cô đã hết đường chạy trốn.
Tầm mắt Ôn Nhu chậm rãi hướng về phía cánh tay của hắn,giống như hai mắt không khống chế được mà nhìn chằm chằm nó.
Vén tay áo lên lộ ra một nửa cánh tay cường tráng màu đồng cổ, thậm chí bên trên còn đầy lông tơ khêu gợi, đó là tượng trưng cho người đàn ông chân chính ——
Thu hồi ánh mắt, tầm mắt Ôn Nhu không tự chủ được nhìn về l*иg ngực trơn bóng màu đồng cổ kia, bỗng nhiên nghẹn một hơi thở ở ngực, thiếu chút nữa không thở được nửa.
Người này nhìn như yếu ớt bệnh tật , lại buông thả tìиɧ ɖu͙© quá độ, thế nhưng lại có cơ ngực như vậy?
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu —— cô rất nghiêm túc đếm, oa, sáu múi, trăm nghe không bằng một thấy, chính mắt thấy mới biết hắn có khí thế hùng vĩ làm người ta kinh ngạc.
Kịp thời hút lại nước miếng đang chảy ra ở khóe miệng, cô chán ghét khinh bỉ chính mình.
Cho xin, Ôn Nhu, bây giờ không phải là lúc chảy nước miếng, là lúc giả thành hoa si, mau suy nghĩ một chút phải làm thế nào rút lui an toàn!
Nhưng nói thì dễ dàng, trên thực tế cô đã đắm sâu vào nam sắc, khó có thể tự thoát khỏi.
"Em thấy thích sao?" Phát hiện ánh mắt cô nhìn đăm đăm, hắn lại kiêu ngạo khoe ra cơ thể xinh đẹp.
Trong lúc nhất thời cô giống như lấy hơi thở mạnh, hô hấp đột nhiên trở nên rất khó khăn, hơi thở bị mắc nghẹn ở l*иg ngực.
Cô vội vàng đập vào ngực, giống như cá vàng hấp hối há to mồm mà thở dốc.
"Em làm sao vậy?"Nụ cười đùa giỡn trên mặt Phí Gia Lạc lập tức tắt đi, để lộ ra một chút lo lắng.
Hắn đùa giỡn quá đáng mà tức giận?
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Suy yếu nghiêng mặt sang bên, nâng cánh tay gợi cảm để trên vai cô, để cho càng thở dốc nghiêm trọng hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
"Van xin anh. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ." Dùng một chút sức lực cuối cùng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô thẳng tắp đυ.ng vào trước ngực màu đồng cổ kia của hắn, dưới bóng râm của quần áo, là cơ bắp rắn chắc đang rung động, gần như đem áo sơ mi vừa người nứt ra.
Không được, Không thể đợi một phút nào nửa, cô nhất định sẽ bởi vì thiếu oxy mà ngạt thở đến chết——
Dùng sức đẩy hắn ra,Ôn Nhu xoay người kéo cửa ra, co chân chạy ra ngoài cửa, giống như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo.
"Em muốn đi đâu?" Phí Gia Lạc đuổi theo.
Ôn Nhu không có trả lời, bởi vì cô có chết cũng sẽ không thừa nhận —— cô đang muốn chạy trốn lấy mạng!
Còn sống sót từ miệng sói, làm cho Ôn Nhu bị chấn động và hoảng sợ không nhỏ, nhưng sợ Hách Thế Gia đói bụng, cô còn chạy đi mua một đống thức ăn, vừa lúc đi tới nơi trước bảy giờ.
Ôn Nhu xách thức ăn đi vào cửa, vừa thấy Hách Thế Gia liền quan tâm hỏi.
"Hôm nay anh. . . . . . Có khỏe không?" Thật ra thì cô muốn hỏi chính là: anh có nhớ em hay không?
Nhưng cô là một cô gái, dù sao cũng phải thể hiện kín đáo một chút, mặc dù bề ngoài Hách Thế Gia nhìn rất thô lỗ, là một người đàn ông chính cống, nhưng mà, cô nhìn ra được tâm tư của anh rất nhạy cảm và tinh tế, quá chủ động sẽ làm anh hoảng sợ.
Sau này cô mới biết, cha mẹ của Hách Thế Gia đã lần lượt qua đời vào mấy năm trước, bây giờ ngoại trừ em gái đã lập gia đình ra , thì anh cũng chỉ cô đơn một mình.
Thân thế đáng thương như vậy càng làm Ôn Nhu đối với anh hết sức thương tiếc, Ôn Nhu thề nhất định phải dùng tình yêu bắt giữ được anh —— không, là chiếu cố anh thật tốt.
"Anh có đói bụng không?" Vội vàng lấy thức ăn phong phú có thể ăn no cho ba người đàn ông từ trong túi xách ra, Ôn Nhu quan tâm giúp anh quay đũa, mở ra hộp thức ăn ra.
"Em giúp anh." Cô sốt sắng xới lên một phần cơm to đưa tới bên miệng anh.
"Không, không cần, anh có thể tự mình ăn, em chỉ cần giúp anh chuyển cái bàn tới đây là được." Nhìn Hách Thế Gia bên ngoài thô lỗ, lại có vẻ mặt đỏ bừng vì xấu hổ này.
"Ác!" Nhìn bàn trà nhỏ một chút, Ôn Nhu không tình nguyện lắp bắp lên tiếng trả lời.
Đem hộp thức ăn để lên bàn trà nhỏ, Hách Thế Gia bắt đầu ăn bữa tối.
"Chờ một chút sẽ có một bạn học tới thăm anh." Hách Thế Gia vừa ăn vừa nói không rõ ráng
"Bạn học?Bạn học nào?" Không biết người nào làm Trình Giảo Kim, lại chạy tới đây quấy rầy thời gian bồi dưỡng tình cảm của cô và Hách Thế Gia?