Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Chủ Tịch Hiểu Lầm Lớn của tác giả Vu Trinh thuộc thể loại ngôn tình, truyện không có quá nhiều tình tiết, không quá nhiều sóng gió nhưng lại mang vẻ chân thực. Nhân vật na …
Xem Thêm

"Không. . . . . . Không liên quan anh. . . . . . Chuyện của anh." Ông trời cố ý đối nghịch cùng cô, làm cho cô lại lên cơn Cà Lăm.

"Em giở trò lừa gạt này, chẳng lẽ là muốn cho tôi nhìn thấy?" Không biết thế nào, cái ý nghĩ này làm cho tâm tình của hắn thật tốt.

Không để ý tới ở đây có hơn mười đôi mắt đang trợn lớn nhìn chằm chằm vào bọn họ, hắn cố ý thân thiết đứng sát vào cô, như có như không ở bên tai cô, phát ra cọ xát, gây ra một không gian mơ màng mập mờ.

Đầu của anh bị bài tiết dư thừa, con heo ngạo mạn này lúc ra cửa quên soi gương! Rõ ràng là muốn làm lại quỷ kế chin năm trước, hại cô bị quân đoàn người đẹp vây quét.

"Anh. . . . . . Anh ít đánh rắm đi!" Cái miệng nhỏ nhắn của cô run rẩy đến không ra dáng, càng muốn tỏ ra bình tĩnh thì lại càng Cà Lăm.

Cái này rất giống Trình Giảo Kim lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, biết rõ giờ phút này cô tình thế suy sụp cô đơn lẻ loi một mình, còn cố ý tới trêu chọc cô, làm cho cô bị mất mặt ở trước mặt mọi người —— thật là, tội nặng thêm một bậc!

"Em, vật nhỏ này lại ngoan cố ngượng ngùng." Phí Gia Lạc cười đến mức giống như Satan. "Phản ứng của em tuyệt đối không giống chán ghét tôi."

"Cách. . . . . . Cách xa tôi một chút!"

"Đừng nên ăn ở hai lòng, sẽ bị mặt trăng cắt đầu lưỡi!"

"Muốn cắt cũng cắt tên lừa đảo đi lừa gạt tình cảm của phụ nữ trước." Đặc biệt là "Nguồn gốc" tội ác nào đó.

Mai Nhân Lý ngẩn ngơ một bên, giờ phút này chân chính xứng với cái tên “Không ai để ý” , chỉ có thể há hốc mồm nhìn hai người cãi nhau, không ai nhường ai.

"Lạc, em thật đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì đi!"

"Đúng vậy, không nên tranh cãi với một tiểu nha đầu (đứa con nít)."

Mấy người phụ nữ bên cạnh ăn mặc giống như sắp lên sân khấu không cam lòng bị lạnh nhạt, móng tay sơn màu đỏ nổi bật, giữ chặt hai bên cánh tay thép,thanh âm uốn éo oán giận nói.

"Thật xin lỗi, làm cho các người đói bụng."

Lời nói nhỏ nhẹ dụ dỗ bọn họ vang lên, Phí Gia Lạc ném cho cô một ánh mắt ra oai, xoay người liền kéo hai người phụ nữ đi ăn cơm.

Trợn mắt nhìn hắn giống như bậc đế vương cổ đại, trái ôm phải ấp mỗi bên một người, Ôn Nhu cũng không biết tại sao trong lòng rối loạn lại lan tràn ghen tuông.

Khá lắm Phí Gia Lạc, nếu so với bộ dáng kiêu ngạo thay bạn gái như thay quần áo thời học sinh, thì thủ đoạn bây giờ của hắn hiển nhiên càng cao hơn, một lần lại được cả hai người?

Ảo não khẽ cắn răng, bây giờ cô cực kỳ tức giận lưỡi của mình trong lúc quan trọng lại không nghe lời.

Ôn Nhu âm thầm hạ quyết định, cô nhất định phải mau chóng đi bệnh viện một chuyến.

"Ôn tiểu thư, cô còn muốn ăn không?" Mai Nhân Lý bị lạnh nhạt rất lâu, rốt cục không nhịn được lên tiếng nhắc nhở cô đã bỏ sót bữa cơm.

Quay đầu lại liếc nhìn người có đầu óc đần độn như con ngỗng không ai để ý, Ôn Nhu tức giận bỏ lại một câu:

"Muốn ăn thì anh ăn đi!"

Đạp lên giày thể thao, nắm túi xách lên, cô thở phì phò đi ra phòng ăn.

~~~

"b——p——m——" Trong phòng điều trị ngôn ngữ, truyền ra thanh âm gắng sức tập luyện.

Mang ống nghe vào, Ôn Nhu dùng hai tiếng đồng hồ nghiêm túc luyện tập phát âm, cố gắng muốn trong thời gian ngắn chữa khỏi cà lăm chết tiệt.

Năm đó từ lúc cô gặp gỡ Phí Gia Lạc, từ đó liền bị cà lăm, qua một số điều trị gần như thành công, Phí Gia Lạc tốt nghiệp rời khỏi cuộc sống của cô, từ đó cà lăm cũng không thuốc mà khỏi bệnh.

Lại không nghĩ rằng, chín năm sau gặp lại hắn, gợi lên đoạn ký ức những năm tháng cà lăm tối tăm—— Ôn Nhu thật sự cho là chứng bệnh mất mặt không tiện nói ra này đã sớm cách xa cô từ lâu.

Thân là một phóng viên chuyên nghiệp xuất sắc, dính vào loại bệnh cà lăm này, thì đồng nghĩa với là dính vào bệnh nan y, tuyên bố sinh mạng phóng viên của cô đã đến điểm kết thúc.

Cô không biết khi nào cà lăm sẽ đột nhiên bộc phát, trong quá trình phỏng vấn? Giữa lúc họp? Hay là một ngày trọng đại khi đang phát sóng trực tiếp —— nghĩ tới đây, toàn thân cô lập tức tức tuôn ra mồ hôi lạnh.

Vì làm phóng viên, biệt hiệu thần tiên mơ hồ của cô, được huấn luyện thành một thân bản lĩnh thông minh lão luyện, cô không cho phép bị một người đàn ông cùng cà lăm phá hư.

Làm xong luyện tập, treo ống nghe trở về, đứng dậy sửa sang lại áo sơ mi trên người, quần bò thoải mái, lòng tin cô đối với mình lại tăng thêm một chút.

“Lần sau, khi nào tôi lại đến?" Ôn Nhu đi ra phòng điều trị, hăng hái bừng bừng hướng chuyên gia điều trị hỏi.

Chuyên gia điều trị ngôn ngữ không trả lời vấn đề của cô, ngược lại cau mày nhìn chăm chú bảng đánh giá.

"Thật ra thì cô phát âm rất tốt, biểu đạt lưu loát, thực sự không cần điều trị ngôn ngữ, tôi đề nghị cô có thể dừng lại."

"Không được, tôi sẽ cà lăm." Cô kiên trì nói.

"Nhưng mà từ lúc nãy đến bây giờ, nghe cô nói chuyện rõ ràng lưu loát, không nghe thấy miệng cô nói lắp." Chuyên gia điều trị hoài nghi nhìn cô, ánh mắt giống như là cô đang giả bộ nửa điên nửa ngu.

"Cà lăm của tôi đột nhiên bộc phát." Mỗi khi đυ.ng phải tên Phí Gia Lạc kia.

Chuyên gia điều trị cúi đầu, nghiêm túc viết một chuỗi dài Anh văn lên tài liệu điều trị.

"Cô có muốn đi gặp bác sĩ khoa tâm thần một chút hay không?” Chuyên gia điều trị cẩn thận đề nghị với cô.

Ý của bà ấy nói là?Đầu óc cô có vấn đề?Ôn Nhu ngạc nhiên nhìn chằm chằm chuyên gia điều trị, thật giống như trên đầu bà ấy đột nhiên thừa ra hai cái sừng.

"Đầu óc của tôi rất bình thường." Cô tức giận nói."Tôi thật sự cà lăm, bà cho rằng tôi đang gạt bà sao?"

"Nhưng mà, tôi thật không nhìn ra cô có chỗ nào khác thường." Ngay cả đánh giá ngôn ngữ cô cũng đạt được mức độ yêu cầu cao.

"Đây chính là chỗ tôi có vấn đề, cà lăm sẽ bộc phát không ổn định, điều này làm cho tôi rất bối rối." Ôn Nhu giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, cô chỉ còn dư nửa tiếng để trở về công ty.

"Nếu không thì thế này đi, tôi cùng cô đến khoa tâm thần để kiểm tra, đem bảng đánh giá ngôn ngữ và tài liệu điều trị cho bác sĩ xem, cô nói có được hay không?" Chuyên gia điều trị giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ.

"Không tốt!" Ôn Nhu mới không phải đứa ngốc."Tôi còn phải trở về công ty, không rãnh." Nói xong, cô liền cầm túi xách lên hướng cửa ngoài đi.

"Ôn tiểu thư, cô hãy nghe tôi nói, tư vấn tinh thần sẽ không làm trể nãi bao nhiêu thời gian của cô, tôi nghĩ là cô rất cần”

Không sai, cô rất cần giúp đỡ, tốt nhất có thể giúp cô đem giọng nói và hình bóng của Phí Gia Lạc trục xuất ra khỏi đầu, tránh cho cô mỗi lần vừa đυ.ng phải hắn liền không nhịn được mà cà lăm.

Nhưng cô hiểu, ai cũng không giúp được cô, chỉ có thể dựa vào bản thân, tự mình cố gắng, cố gắng điều trị vết thương trong lòng —— cô cho là khói mù đã sớm rời khỏi, khi Phí Gia Lạc vừa xuất hiện thì hoàn toàn bị phá hỏng.

Cô đoán rằng, Phí Gia Lạc nhất định là kẻ thù của cô ở kiếp trước,là chủ nợ, đời này mới có thể hết sức hành hạ cô như vậy.

Thở dài, Ôn Nhu mất hết ý chí cầm túi xách đi về hướng cửa chính bệnh viện, bản thân suy nghĩ quá chuyên tâm, thình lình lại đυ.ng đầu vào một bóng dáng cao lớn.

Cô hết sức nhỏ nhắn lùi lại mấy bước, chẳng qua thở nhẹ một tiếng vì đau, không ngờ người cao lớn bên kia, ngược lại lại hét thảm lên.

"Thật xin lỗi." Ôn Nhu tự biết đuối lý,áy náy bưng chóp mũi đang đau vội vàng áy náy nói.

"Không sao."

Ôn Nhu nhìn cánh tay thô ráp bị băng bó như thần mộc(1) của người kia, không nhịn được nuốt một hơi, hi vọng cô đυ.ng vào lần này, sẽ không hại cánh tay khác của người kia biến thành gốc cây thần mộc thứ hai.

Thêm Bình Luận