Chương 7

Trên đường, Tần Kiêu không nhịn được mà thầm lén quan sát cậu ta, nói sao đây nhỉ, nhìn trông ngoại hình cũng khá được, nhưng không đến mức được coi là tuyệt sắc, chẳng lẽ là bởi vì tuổi còn nhỏ nên lọt vào mắt xanh của giám đốc Phó sao?

Không biết vì sao cậu lại đột nhiên có chút tò mò chuyện của người khác, nhưng trực tiếp không đầu không cuối hỏi thẳng thì cũng quá mạo phạm rồi. Mặc dù cậu là người thô lỗ không có văn hoá nhưng chút đạo lý cơ bản này thì vẫn hiểu rõ.

Nếu như thật sự là người yêu của Phó Ngạn Minh, vậy thì Phó Ngạn Minh cũng cầm thú quá đi mất, người này vừa nhìn còn chưa thành niên nữa chứ.

Nhưng mà nếu như không phải loại quan hệ kia thì làm sao có thể tự nhiên ôm ôm ấp ấp như thế được chứ, còn là người mắc chứng sạch sẽ quá mức như Phó Ngạn Minh nữa chứ? Buổi sáng lúc trên xe mới vô tình chạm nhẹ ngón tay cũng không chịu được, mà omega này còn trực tiếp hôn lên mặt nữa cơ, nước miếng dính lên mặt đó!

Tần Kiêu thầm trợn mắt.

Sau khi tiễn em trai đi, Phó Ngạn Minh lần nữa chìm vào trong công việc.

Dạo gần đây Phó Ngạn Minh không có cảm giác muốn ăn bất cứ thứ gì, hôm nay ngay cả bữa trưa hắn cũng không ăn, mãi cho đến chiều tối khi tan ca, phần bụng cuối cùng cũng kêu réo ùng ục.

Trong miệng Phó Ngạn Minh tỏa ra vị đắng, nghĩ đến những thực phẩm đã ăn quen ngấy mùi thì lại chẳng muốn ăn, thế nhưng dạ dày trống không không ngừng kêu réo nhắc nhỏ hắn nhất định phải đi ăn, suy nghĩ một lúc hắn quyết định bảo Tần Kiêu lái xe đến bừa một nhà hàng kiểu Tây nào đó.

Dù sao ăn một mình cũng thật nhàm chán, khi đợi đồ ăn bê lên Phó Ngạn Minh nhìn Tần Kiêu đang ngậm điếu thuốc chán nản đứng ngây người dưới ánh đèn đường, mặt trời xuống núi phản chiếu hiện rõ vài phần hiu quạnh, ma xui quỷ khiến thể nào hắn lại gọi cậu vào cùng ăn bữa tối với mình.

Kể từ lúc Tần Kiêu ngồi xuống chỗ đối diện với hắn, tư thế cầm dao nĩa cùng nhau của cậu lại khiến Phó Ngạn Minh cảm thấy hối hận hơn bao giờ hết.

Nhà hàng kiểu Tây được trang trí rất đẹp, lãng mạn nho nhã có thẩm mĩ, còn mời đến truyền nhân biểu diễn đánh đàn dương cầm nữa, đáng tiếc tiếng va chạm chói tai giữa dao nĩa không ngừng phát ra từ phía Tần Kiêu đã phá hỏng bầu không khí yên tĩnh này, gân xanh trên trán Phó Ngạn Minh giật nảy không ngừng, sau khi nhân viên phục vụ ngang qua dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình thì hắn cuối cùng cũng không chịu được nữa.

"Tần … Kiêu, dừng lại." Ở bên ngoài, Phó Ngạn Minh không có gọi cậu là "tài xế" nữa.

Động tác của Tần Kiêu dừng lại, ánh mắt cậu nhìn người đối diện không phải không có cảm giác gì, cậu ngượng ngùng lên tiếng hỏi: "Tôi dùng dao không đúng sao?"

"Nếu như dùng để chặt củi thì tư thế này rất đúng." phó nhạn minh mặt không đổi sắc đáp lời.

Khuôn mặt Tần Kiêu trở nên u ám ngay lập tức, xấu hổ mất thể diện khiến mặt cậu nóng bừng, vẫn may là da cậu đen nên không quá lộ.

Uổng cho cậu còn cho rằng hôm nay Phó Ngạn Minh đã đổi tính nên mới mời cậu ăn bữa ăn ngon, bây giờ xem ra, thực ra là Phó Ngạn Minh cố tình đùa giỡn cậu phải không? Rõ ràng biết cậu chưa từng ăn qua những thứ này nên cố ý trêu chọc.

Cậu bực bội thả dao nĩa xuống, "Không ăn nữa, giám đốc Phó, loại người thô lỗ như tôi ăn không nổi những món cao sang mỹ vị này."

Cậu vô cùng tức giận, bị nói hai câu thì không ăn nữa, còn ôm một cục tức trong lòng, Phó Ngạn Minh cười hừ một tiếng, cảm thấy bản thân quả thực đã quản quá nhiều chuyện dư thừa, biết thế hắn không nên phát lòng từ bi nữa cho rồi.

Hai người không nói thêm gì nữa, Phó Ngạn Minh tiếp tục ăn, Tần Kiêu tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.

Dáng vẻ dùng bữa của Phó Ngạn Minh rất thong thả nhã nhặn, lịch sự như một vị công tử quyền quý, dường như người ban nãy khi ở trên xe bụng kêu ùng ục không phải là hắn vậy.