Chương 6

Tần Kiêu nhìn thấy vậy thì trong lòng cảm thấy không vui.

Làm sao nhỉ, mới chạm một giây đã tỏ ra chán ghét như thế, cậu đâu có bẩn đến thế đâu chứ?

Cả đoạn đường Tần Kiêu đều oán thầm trong lòng, Phó Ngạn Minh thật đúng là có bản lĩnh khiến người ta tức chết.

Đợi đến khi đến công ty, Tần Kiêu nhìn Phó Ngạn Minh xuống xe thi khởi động xe lái đến căn nhà thuê của mình.

Mấy ngày nay mỗi ngày cậu đều lái con xe cayenne loanh quanh trên đường phố thì cảm thấy bản thân vô cùng phong cách, những chiếc xe phía sau xe cậu không dám đi quá gần, là sợ đυ.ng hỏng đền không nổi đúng không?

Làm tài xế cho ông chủ cũng có điểm này tốt, chiếc xe mà cậu lái chẳng khác gì xe của chính mình cả.

Đáng tiếc vừa đến căn nhà thuê gần đấy thì sức lực của cậu cũng biến mất, cậu lấy ra mấy nghìn tệ còn lại của bản thân, cũng chỉ đủ thuê được một căn nhà nhỏ ở trong khu nhà cũ kỹ rách nát nhỏ bé này, có lẽ cũng chả bằng ổ chó trong biệt thự của Phó Ngạn Minh mất.

Cậu đến chợ bán đồ ăn ở gần đấy mua chút đồ ăn về để nấu cơm trưa.

Đừng nhìn Tần Kiêu cẩu thả mà nghĩ cậu không biết gì về bếp núc, thực ra cậu rất biết nấu ăn, lúc trước khi còn ở nhà máy làm thợ mộc thủ công, cậu sợ cơm nhà ăn quá khó ăn nên đã mua một cái thớt, một cái nồi, tự mình nấu cơm ăn ở kí túc xá, mấy năm cũng trở nên thành thạo, tay nghề nấu nướng cũng coi như không tồi.

Cậu tự nấu cho mình một món mặn một món canh, quét sạch tất cả lấp đầy cái bụng, đúng lúc vừa thu dọn bát đũa xong thì chuông điện thoại reo vang.

Số điện thoại này là cậu mới làm khi vào thành phố, chỉ có Phó Ngạn Minh biết được số điện thoại này, đây là lần đầu tiên từ trước đến giờ Phó Ngạn Minh gọi điện thoại cho cậu.

Cậu nhận máy thì nghe thấy tiếng căn dặn lạnh nhạt của phó ngạn mình: "Đến công ty một chuyến, có công việc cần đi công tác."

"Được, tôi sẽ đến ngay."

Bình thường cậu chỉ cần đưa đón Phó Ngạn Minh đi làm tan làm là được, hôm nay không ngờ lại có việc mới nên cậu có chút tò mò xem đó là chuyện gì.

Vội vội vàng vàng đi đến công ty, lên đến văn phòng làm việc Tần Kiêu mở cửa đi vào, đúng lúc Phó Ngạn Minh đang nói chuyện với ai đó.

Phó Ngạn Minh cảm thấy cậu thật sự là người vừa cọc cằn vừa vô lễ, nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua khiến cho sắc mặt hắn u ám hơn vài phần, giọng điệu không vui quở trách: "Tài xế Tần, trước khi bước vào phải nhớ gõ cửa trước."

"Dạ, tôi biết rồi."

"Tần Kiêu tùy tiện đáp lời, song lúc này đây sức chú ý của cậu đã hoàn toàn bị một người khác hấp dẫn.

"

Là một omega à? Nhìn trông hình như là học sinh cấp ba, là một chàng trai có ngoại hình rất xinh đẹp.

Ngày hôm qua còn cho rằng giám đốc Phó không có người yêu, ai ngờ hôm nay người yêu đã tìm tới cửa cơ chứ.

Omega kia thấy cậu ngớ người nhìn mình chằm chằm không những không tức giận, trái lại còn mỉm cười, sau đó đứng dậy ôm lấy mặt Phó Ngạn Minh hôn hắn một cái, cười ha ha nói với hắn: "Vậy em đi nhé."

"Ừm, trên đường chú ý an toàn, đến nơi thì gửi tin nhắn cho anh."

Phó Ngạn Minh vậy mà cũng mỉm cười, không phải cười lạnh, không phải cười chế giễu hay không có bất kỳ cảm xúc kì lạ nào khác, mà là dịu dàng ấm áp … còn rất đẹp nữa.

Xuống lầu rồi lên xe, omega vừa ngồi vào ghế phó lái, đã cầm điện thoại ngón tay liến thoắng gõ chữ.

Tần Kiêu đợi một lát không thấy cậu ta nói gì chỉ đành lên tiếng hỏi: "Vị này … muốn đi đâu?"

"Hi hi …" Lúc này omega mới rời khỏi điện thoại, ngẩng đầu nói ra một địa chỉ, cách chỗ này cũng không quá xa, là một con phố mua sắm.

Mấy ngày nay Tần Kiêu đã đi dạo mấy lần những chỗ gần đây, thế nên bây giờ cũng không cần dùng bảng dẫn đường cứ thế mà đi.